Chương 3874
Tuyệt đối là đám ngốc!
Nhưng lúc này đám ngốc rất kiên định, vẫn khiến bọn họ dao động.
Thậm chí trong lòng trăm nghìn binh sĩ của Mạnh Tuấn Phi đều dâng trào cảm động, vô cùng hâm mộ.
Nếu bọn họ rơi vào trong nguy hiểm, mà có người phấn đấu quên mình đi cứu bọn họ như vậy, sẽ khiến bọn họ cảm động biết bao nhiêu?
Một trăm nghìn binh sĩ vô cùng hâm mộ tình cảm của binh sĩ Phong Hạo.
Hai mươi nghìn người nện bước kiên định không ngừng di chuyển, mà một trăm nghìn binh sĩ ở Cảnh Đông vậy mà không ngừng lùi về sau theo bản năng.
“Rầm! Rầm!”
Hai mươi nghìn người, vẫn đè nặng một trăm nghìn người, không ngừng lùi về sau, lại lùi về sau.
“Anh Phong! Anh Hạo! Các anh đợi bọn tôi, các anh em tới đây!”
“Hôm nay cho dù chết, cũng phải ra tay với đám người này, khiến bọn họ trả giá đắt!”
Hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo, vừa đi vừa gầm lên giận dữ.
Âm thanh bay tận trời, đinh tai nhức óc.
Mà cảnh tượng này, vừa khéo bị đám người Cao Phong nhìn thấy rõ.
Mạnh Tuấn Phi cũng nhìn thấy rõ.
Ông ta trợn to mắt, trong lòng dâng trào xúc động.
“Tôi, tôi hiểu được!”
Mạnh Tuấn Phi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đó nói một câu.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ, rốt cuộc vì sao Cao Phong lại tự tin như vậy.
Tự tin của Cao Phong, là phát ra từ chiến lực của anh, bộ óc của anh, còn có mưu lược hơn người của anh.
Lại càng phát ra ở đám anh em, nhìn có vẻ như là mấy tên ngu ngốc kia.
Cho dù Cao Phong ở nơi nào, những anh em nhìn như kẻ ngốc đều ở sau lưng, vươn hai tay lặng yên chống đỡ Cao Phong.
Đây là tự tin lớn nhất của Cao Phong!
Anh tràn ngập tự tin, anh tràn ngập sức mạnh, đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào anh đều không sợ hãi.
Bởi vì anh biết, các anh em của mình tuyệt đối sẽ không để anh tùy tiện ngã xuống.
Cho dù anh ngã xuống, đám địch đánh bại anh cũng sẽ phải trả giá gấp bội, thậm chí gấp trăm lần.
Đây là Cao Phong.
Đây là khối tập đoàn Phong Hạo!
Bạn có thể không phục, nhưng bạn có thể thử xem.
Hôm nay chỉ có hai mươi nghìn người.
Tam Giác Vàng còn có hai trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo chiếm cứ.
Đều trung thành và tận tâm, trong đầu đều là chữ nghĩa, tất cả nghiêm nghị không sợ.
Người nào có thể không sợ?
Mạnh Tuấn Phi không biết người khác có sợ không, nhưng ông ta thật sự sợ.
“Dừng tay!”
Mạnh Tuấn Phi cất bước tiến lên, kêu to với bên kia.
“Bùm!”
Giọng Mạnh Tuấn Phi mới vang lên, tất cả mọi người nhìn về bên này.
“Anh Phong? Anh Hạo! Hai anh không sao chứ?”
“Anh Phong!”
Chỉ trong nháy mắt, lúc này hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo thả lỏng người.
“Ha ha! Ông đây có nhiều anh em vào sinh ra tử như thế, người nào dám động vào anh Phong và anh Hạo của các cậu?”
Long Tuấn Hạo cười ha ha, giọng điệu rất liều lĩnh.
“Ha ha ha ha!”
Hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo cũng cười ha ha theo.
Mỗi người đều không ngừng cười to, trên mặt mỗi người đều là kiêu ngạo, không coi ai ra gì cất tiếng cười to.
Giống như một trăm nghìn thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi, không là gì ở trong mắt bọn họ.