Chương 1375
Anh nghĩ chỉ căn để cho Nam Phương Minh Nguyệt ngủ trong phòng ngủ, còn mình ngủ trong phòng khách là được rồi mài Nam Phương Minh Nguyệt hít sâu một hơi, cuối cùng cũng không có cách nào, đành phải xoay người, chuẩn bị đuổi theo bước chân của Cao Phong.
“Minh Nguyệt! Ông nội không hại cháu đâu! Ông có thế nhận ra rãng Cao Phong không phải là người xấu, cháu có thể yên tâm!”
Nam Phương Minh Nghị chỉ có thể thở dài.
“Ai biết anh ta có phải là một kẻ mặt người dạ thú hay không!”
Nam Phương Minh Nguyệt lẩm bẩm một câu nhưng vẫn đi theo Cao Phong vào phòng.
Nam Phương Minh Nguyệt đang âm thầm suy nghĩ trong lòng, dù sao cũng chỉ giả vờ một chút, cho Cao Phong thêm mấy lá gan, anh cũng không dám làm gì với cô ta.
Sau khi hai người đều bước vào phòng, Cao Phong lập tức hơi sững sờ.
Lúc đầu, anh còn muốn để Nam Phương Minh Nguyệt ngủ trong phòng, còn mình ngủ ở phòng khách.
Nhưng đến khi vào phòng mới phát hiện, trong căn phòng này cũng không hề phân chia một gian phòng ngủ, gian phòng khách gì cả.
Đây là phòng một gian, chỉ dành cho một người ở.
“Người đứng ra tổ chức hội thi đã thu của mỗi người hai tỉ đồng, vậy mà vẫn thiếu thốn kinh phí thế này à…”
Cao Phong gãi gãi đầu, không nhịn được châm chọc một câu.
Thấy Cao Phong có vẻ sửng sốt ngạc nhiên, Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hơi dở khóc dở cười.
“Nếu không thì anh nghĩ sao? Muốn người ta để cho anh toàn bộ khách sạn à?”
“Nếu thật sự vẫn còn khu vực rộng như thế, tại sao còn có thể không đủ phòng?”
Nam Phương Minh Nguyệt bïu môi trả lời một câu rồi bước vào phòng.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta tới nơi này, cho nên cô ta đã quen thuộc với cách bố trí phòng ốc ở đây, hành động rất thuận lợi.
Tuy chim sẻ rất nhỏ, nhưng cơ thể vẫn đầy đủ tất cả bộ phận, căn phòng này cũng giống như vậy.
Mặc dù phòng không lớn, nhưng những thứ nên có cũng đều đầy đủ.
Phòng vệ sinh, các vật dụng trong phòng đều mới toanh.
Cao Phong cũng không nói gì nhiều, một mình quan sát khắp phòng.
Nam Phương Minh Nguyệt ngủ ở trên giường, mình ngủ trên sàn nhà là được rồi.
Dù sao đối với Cao Phong, ngủ trên sàn cũng là việc quen thuộc thôi.
“Cao Phong! Vì Dòng tộc nhà họ Nam Phương, cho nên…”
Nam Phương Minh Nguyệt ngôi ở mép giường, lúc này mở miệng, định nói gì đó với Cao Phong.
Cho dù hai người đều ở chung trong một căn phòng, giữa hai người vẫn cần phải có những quy tắc bắt buộc.
Sau đó, không đợi Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, Cao Phong bỗng nhiên khoát tay, cắt đứt lời nói của Nam Phương Minh Nguyệt.
Nam Phương Minh Nguyệt cũng không phải là kẻ ngu ngốc, thấy được ánh mắt của Cao Phong, cô ta cũng lập tức ngậm miệng lại.
Cao Phong không nói một lời, quan sát từng ngóc ngách trong phòng, chú ý tìm kiếm tủ đầu giường, còn có ổ cắm điện, V.V…
Sau đó lại đến dưới ghế ngồi, còn có các góc nhỏ…
Anh đều cẩn thận kiểm tra tất cả những vị trí bí ẩn một lượt.
Sau khi chắc chân trong phòng không có gì khác thường, Cao Phong mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Bây giờ có thể nói chuyện rôi!”
“Vừa rồi anh đang tìm gì vậy?”
Nam Phương Minh Nguyệt trợn to hai mất và hỏi một cách tò mò.
“Các công cụ nghe trộm hay camera mini và các thứ tương tự.
Ngay cả những hiểu biết thông thường thế này mà cô cũng không biết à?”
Cao Phong nhàn nhạt trả lời.
“Tôi…”
Nam Phương Minh Nguyệt hơi sửng sốt, làm sao cô lại biết đến những thứ này? Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều ở trong Dòng tộc nhà họ Nam Phương, ngay cả khách sạn bên ngoài cô ta cũng rất ít đến, dường như cô ta không có chút hiểu biết gì vẽ những chuyện lòng vòng ở đây.
Nhưng mà cũng không khó nghĩ ra, nếu trong căn phòng này thật sự có một thiết bị theo dõi hoặc thiết bị nghe lén, vậy toàn bộ bí mật của hai người bọn họ đều không còn gì gọi là bí mật, gặp nhau hoàn toàn không còn gì vô tôn.