RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3337

“Thủ đoạn và mánh khóe của cậu quả thật là không tầm thường.”

Nghe ông Trần nói tới chỗ này, Cao Phong lại chậm rãi lắc đầu.

“Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa từng sử dụng thủ đoạn gì cả. Chỉ là tôi đều coi mỗi người bọn họ anh em của mình mà thôi.”

Những lời này của Cao Phong nói ra vô cùng nghiêm túc.

Lâm Thừa Khải nghe vậy cũng hơi sững sờ, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn Cao Phong.

Ông Trần cũng khẽ gật đầu, sau đó nói: “Không quan tâm cậu làm như thế nào, tóm lại là, nhất định cậu có thể làm tốt chuyện này.”

“Bây giờ, cậu nói cho tôi biết, nếu như cậu được nắm giữ quyền lực trong tay. Phải đối mặt với sự quấy rầy của những thế lực lính đánh thuê hỗn loạn này, cậu sẽ làm gì?”

Cao Phong hơi cân nhắc một chút, nói: “Đương nhiên là sẽ quét sạch bọn họ, đảm bảo trật tự an ninh biên giới.”

“Nói không sai!” Ông Trần vỗ tay khen ngợi.

“Hôm nay, Việt Nam đang đứng ở giai đoạn phát triển vô cùng nhanh chóng. Điều này khiến cho nhiều thế lực nghĩ cách chèn ép chúng ta.”

Nói tới đây, ông Trần hơi dừng lại, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Bây giờ, Việt Nam càng ngày càng lớn mạnh, nhưng lại cũng trở thành cái gai trong mắt rất nhiều người.

Dù sao thì ban đầu, ở trong mắt rất nhiều người, Việt Nam chỉ là một quốc gia nghèo nàn, lạc hậu. Cần vũ khí cũng không có, cần tiền bạc cũng thiếu thốn.

Còn bây giờ, quốc gia từng bị bọn họ bỏ lại tít phía sau lại đang từng bước giẫm lên trên đầu bọn họ. Chuyện này khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Cho nên, bọn họ mới âm thầm thực hiện những mánh khóe nhỏ này. Thậm chí còn có một số điểm không thèm che giấu, công khai nhắm vào chúng ta.”

Ông Trần giải thích một hồi, vô cùng cặn kẽ.

Từ miệng ông Trần, Cao Phong cũng hiểu được phần nào cục diện ở khu vực biên giới.

Việt Nam của hiện tại cho dù có không phải là một cường quốc nhưng cũng không phải là đất nước là ai muốn gây khó dễ là cũng có thể làm được.

Tuy rằng, hiện tại, quốc tế đã có rất nhiều những quy tắc nhưng mà lòng người khác biệt, vẫn có một số người không thích tuân thủ quy tắc, làm một số chuyện sai trái ở sau lưng.

Với cục diện hiện tại, có thể coi Việt Nam là một thành trì lớn.

Tường thành ở xung quanh được xây cao, phòng ngự vô cùng kiên cố.

Những con mắt ở bên ngoài muốn đánh vào thì đầu tiên phải nghĩ ra vô số cách có thể tạo ra một lỗ hỏng.

Cho nên, những thế lực lính đánh thuê nhỏ kia chính là con tốt của bọn họ.

Bọn họ không ngừng dò xét, không ngừng khiêu khích.

Còn ở bên này, Việt Nam lại nghĩ cho đại cuộc, rất lâu rồi vẫn im hơi lặng tiếng.

Dù sao thì có một số việc, một khi đã trở thành tranh chấp quốc tế thì không dễ để giải quyết.

Những cường quốc kia cố tình khiêu khích, dò xét cũng chỉ vì chờ Việt Nam ra tay. Như vậy thì bọn họ có thể nắm được chuôi, cuối cùng nổ ra tranh cãi.

Tóm lại, ở trong nước, bất kể là làm chuyện gì cũng phải cân nhắc rất rất nhiều.

“Cậu có tò mò về chuyện tại sao chúng tôi không trực tiếp ra tay, tóm gọn những thế lực xâm phạm kia không?”

Không đợi Cao Phong tiếp lời, ông Trần đã chủ động hỏi một câu.

Cao Phong nhìn ông Trần một cái. Thật ra thì trong lòng anh cũng không hứng thú lắm nhưng vẫn cố gật đầu lấy một cái.

“Đây đây, cậu mau nhìn cái này mà xem.”

Ông Trần vừa nói vừa di chuyển thước đến một vùng đất có ký hiệu khác.

“Ở đây chính là một vài khu vực biên giới.”

“Cột mốc biên giới của chúng ta ở đây. Cách cột mốc này năm mươi mét chính là lãnh thổ của nước khác.”

“Nơi đó không phải khu vực thuộc về Việt Nam chúng ta.”

“Cho nên, bọn họ sai khiến những tên lính đánh thuê kia không ngừng khiêu khích nhằm khiến chúng ta ra khỏi năm mươi mét đó, coi như là chạy vào lãnh thổ của bọn họ rồi.”

“Nếu như chúng ta tự ý xông vào, còn sử dụng vú khĩ nóng, vậy thì đồng nghĩa với việc phá vỡ quy tắc. Như vậy, bọn họ đã có lí do chính đánh để đối phó với chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc