RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1518

Hai bàn tay nhỏ, gắt gao giữ chặt Cao Vũ nhất quyết không buông, trong mắt hiện lên vẻ tràn đầy lo lắng.

Giờ phút này đây, trong tay Cao Bằng đang cầm vũ khí nguy hiểm, lỡ như anh ta nổi điên làm chuyện điên rồ giơ súng mà bản chết Cao Vũ, hậu quả sẽ không thể tượng tượng nổi.

“Không thành vấn đề, bọn họ cơ bản là không dám đụng đến anh.”

Khóe miệng Cao Vũ hơi cong lên, trong giọng nói thể hiện khí thế tràn đầy tự tin, sau đó chậm rãi rút hai bàn tay vê, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Cao Bằng lập tức tiến tới.

Đi.

Mấy nghìn người thấy vậy, tách ra hai bên liên xuất hiện ra một con đường ở giữa, Cao Vũ chậm rãi bước ra khỏi đám người ở hai bên, đi tới đám người phía trước.

Bông tuyết ở phía chân trời vẫn như cũ từ từ chậm rãi mà rơi xuống, hơi thở của mọi người từng đợt đều hóa thành Sương trắng.

Khi Cao Vũ đi đến đám người phía trước, binh sĩ nhà họ Cao bên phía Cao Bằng theo phía sau, đầu tiên là ánh mắt chợt lóe lên, miệng mấp máy, đi theo sau, thế nhưng tiếp theo đó động tác đồng loạt đem nòng súng dời xuống đất.

“Làm gì vậy? Các người đang làm gì vậy? Nâng khẩu súng lên cho tôi!”

Cao Bằng thấy thế cực kì phẫn nộ, bỗng nhiên xoay người, tát một bạt tay vào một tên binh sĩ nhà họ Cao đứng bên cạnh.

“Bản!”

Một cái tát chói tai vang lên, tên binh sĩ nhà họ Cao đứng thẳng người nhận một cái tát vào mặt, nhưng tên đó ngay cả nửa câu cũng không dám lên tiếng.

Dám nhiều lời.

Nhìn thấy sự tức giận của Cao Bằng, cả đám người nghiến chặt răng, lại một lần nữa nâng nòng súng giơ lên, ngắm ngay Cao Vũ.

Lúc này Cao Bằng mới hài lòng, xoay người lại, nhìn Cao Vũ với ánh mắt đầy giễu cợt.

“Tôi thật muốn xem, anh dùng cái gì để chống lại vũ khí nguy hiểm của tôi!”

Cao Bằng phá cười lên, trên gương mặt lộ ra vẻ tràn đầy tự tin, cùng chút mong đợi.

Cao Vũ như không nghe thấy gì, ánh mất chậm rãi quét qua đám người binh sĩ phía sau Cao Bằng.

Không ai trong số những binh sĩ nhà họ Cao dám nhìn Cao Vũ, ngay cả nửa giây cũng không dám.

Chỉ cần ánh mắt của Cao Vũ quét qua, bọn họ dĩ nhiên sẽ cúi đầu trong tiềm thức, không hé răng dám nói một lời nào.

Giống như là một đứa trẻ mắc lỗi sai gặp bị cha mẹ phát hiện, quả thực rất giống.

Cao Vũ để hay tay ra phía sau, đối mặt với hơn hai trăm cây súng đang nhắm vào mình, anh vẫn như cũ, không có một chút gì là sợ hãi cả.

“Các người, dám cầm súng nhắm vào tôi?”

Cao Vũ nhẹ nhàng hỏi.

Âm thanh không lớn nhưng lại như sấm rền bên tai đám binh sĩ nhà họ Cao kia.

“Ào ào!”

Trong giây tiếp theo, binh sĩ nhà họ Cao đã hạ súng, nhắm xuống đất.

Giống như từ trước, căn bản là không dám chĩa súng vào Cao Vũ.

“Mẹ kiếp!”

Cao Bằng càng thêm phẫn nộ, cảm thấy chính mình bị xúc phạm vô cùng.

Vốn dĩ là người của anh, nhưng lại không dám chĩa súng vào cao Vũ, đây quả thực chính là trò đùa cho người ta chê cười, khiến Cao Bằng vô cùng xấu hổ.

“Nâng lên cho ông đây! Giơ khẩu súng lên, giơ lên!”

Cao Vũ vô cùng tức giận, người hắn đỏ rực như sắp phun ra lửa, hắn đá tới tấp vào những tên binh sĩ nhà họ Cao đứng phía sau, như muốn phát điên.

Ngược lại, chỉ thấy khóe miệng Cao Vũ hơi cong lên, ánh mắt vừa tỏ ra vài tia chế giễu, vừa lại thấy có một chút thương hại.

Ông cụ Cao đã từng nói với Cao Vũ rãng ai chinh phục được lòng người, người đó mới là kẻ chiến thắng.

Vừa đi trên đường, Cao Vũ ngày càng cảm thấy được câu nói này mang ý nghĩa thật chí lý.

Cao Bằng, trong mắt anh, vẫn luôn là một tên rác rưởi.

Sau khi rời khỏi nhà họ Cao, Cao Bằng cái gì cũng đều không quan tâm đến.

Cứ như vậy, anh ấy như một con chó điên, căn xé những tên binh sĩ nhà họ Cao.

Cao Vũ một chút đều không nóng nảy, anh muốn từng chút một phá hủy sự tự tin của Cao Bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc