RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3474

“Đến lúc đó, mẹ còn phải giữ con giúp con nữa đó.”

“Con đã đồng ý với Tuyết Mai rằng sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, cũng không thể nuốt lời được đâu.”

Cao Phong nói nửa đùa nửa thật.

“Được, được, cứ yên tâm đi.”

Vẻ mặt Lâm Thục Lan vui mừng, bà ấy cũng sắp được làm bà nội rồi, đây quả thật là một chuyện rất đáng vui mừng.

“Ngày mai con trở về thành phố Hà Nội, sau đó sẽ đến Thủ đô để gặp ông Trần.”

“Mau chóng giải quyết cho xong chuyện lần này rồi con sẽ về.”

“Mẹ! Mẹ ở đây đợi con nhé!”

Cao Phong nhẹ nhàng mà ôm lấy Lâm Thục Lan một chút, giọng điệu nói chuyện của anh vô cùng nghiêm túc.

“Mẹ chờ con an toàn trở về.” Lâm Thục Lan cũng cực kỳ nghiêm túc gật đầu trả lời anh.

Cao Phong nở một nụ cười, sau đó anh rời khỏi phòng của Lâm Thục Lan.

Đi ra khỏi phòng của Lâm Thục Lan, toàn thân Cao Phong đều cực kỳ thoải mái, từ đầu đến chân đều nhẹ nhàng hẳn.

Những điều mà bấy lâu nay anh vẫn luôn âm thầm nghi ngờ, cảm thấy khó hiểu nhưng chỉ có thể giấu trong lòng, nay đều đã được cởi bỏ hết rồi.

Mà oán hận đối với Lâm Thục Lan suốt nhiều năm như vậy cũng đã được hóa giải hoàn toàn.

Cao Phong cảm thấy, lúc này cuộc sống của anh mới thật sự xem như đang dần dần tỏa ra ánh sáng tràn đầy sức sống mới.

Chỉ cần quét sạch kẻ xâm lược ở biên giới, vậy thì cuộc sống mới thuộc về Cao Phong anh mới xem như là chân chính tiến đến.

Cao Phong tin rằng ngày đó sẽ là một ngày không xa.

“Cái gì là mệnh phạm thiên sát, cái gì mà cả đời cơ khổ!”

“Tất cả đều là đồ bỏ đi!”

“Nắm lấy nhà họ Cao không đủ thì tôi lại nắm lấy thành phố Đà Nẵng, nắm lấy thành phố Đà Nẵng không đủ thì tôi sẽ ác chiến sa trường, bước lên đỉnh cao.”

“Chỉ cần mình trở nên đủ mạnh mẽ, cũng chỉ có chính bản thân mình có thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, ai cũng không thể cản trở được!”

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, anh cất bước đi về phía phòng của mình.

Lúc này đã là mười hai giờ khuya rồi.

Ánh trăng sáng treo cao trên trời, ánh sáng chiếu lên người Cao Phong, tạo thành một bóng dáng thật dài trên mặt đất.

Con đường lót gạch xanh phía trước đều bằng phẳng.

Ánh mắt Cao Phong kiên định, anh nện bước vững vàng, không ngừng đi về phía trước.

Giống như bất kể chuyện gì thì cũng không thể ngăn cản được bước chân của anh vậy.

Cao Phong quay trở về chỗ ở, động tác mở cửa phòng của anh hết sức nhẹ nhàng.

Vào giờ này thì chắc là Kim Tuyết Mai đã đi nghỉ rồi, Cao Phong không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.

Chỉ có điều sau khi đi vào trong phòng, Cao Phong cũng ngạc nhiên phát hiện rằng, hình như đèn trên đầu giường trong phòng ngủ vẫn còn đang mở.

Mà Kim Tuyết Mai lại ngồi trên đầu giường, đang bận bịu cái gì đó.

“Ai da! Mệt quá đi!”

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng duỗi duỗi lưng, sau đó thì tiếp tục cúi đầu bận rộn gì đó.

Hình như trong tay cô đang cầm kim chỉ thì phải.

Bàn tay khẽ nhúc nhích, cũng giống như đang không ngừng xe chỉ luồn kim.

“Tuyết Mai? Em còn chưa đi ngủ sao?”

Cao Phong hơi sửng sốt một chút, anh đẩy cửa đi đến.

“A!”

Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó vèo một cái, cô vội vàng nhét thứ đang cầm trong tay xuống dưới gối đầu.

“Cái gì vậy?”

Cao Phong hỏi với vẻ tò mò.

“Không có gì hết đâu anh! Anh đã về rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, em cũng đã quá buồn ngủ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc