RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3422

“Được lắm! Tốt lắm! Vậy thì anh cứ chờ xem!” Nói xong, giám đốc Lý cười lạnh, cùng đám nhân viên im lặng đứng chờ. Rốt cuộc người thanh niên tự xưng là Cao Phong này là hổ giấy hay là hổ dữ chân chính, chờ ông chủ của họ tới đây sẽ biết.

Một phút, hai phút, ba phút trôi qua. Bỗng nhiên người trong khách sạn nghe thấy tiếng phanh xe dồn dập. Trừ Cao Phong, tất cả đều quay đầu nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy từng chiếc xe bật đèn pha phanh gấp trước cổng khách sạn. Một chiếc, mười chiếc, ba mươi chiếc…

Sau khi đoàn xe dừng lại, cửa xe nhanh chóng mở ra, người từ trong xe liên tục bước xuống, đều là vệ sĩ mặc đồ đen, số lượng không dưới trăm người. Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xám nhạt, mang giày da cá sấu cất bước xuống xe. Hơn trăm người nhanh chóng bước vào khách sạn. Người đàn ông trung niên kia bước đi mạnh mẽ nhanh chóng, vừa thấy đã biết là có thân phận không thấp. Người chung quanh đều nhao nhao nhường đường.

“Shhh! Đây không phải là anh Đông, đại ca hội Đông Chiểu sao?”

“Nghe nói trong tay ông ta có hai ngàn đàn em, còn dựa vào nhà họ Cao?”

“Nói đúng hơn là dựa vào Cao Kình Thiên của nhà họ Cao!”

Nói tới đây, tất cả mọi người đều ngậm miệng. Đừng nói là ở Đà Nẵng, cho dù là ở toàn bộ Việt Nam thì cái tên Cao Kình Thiên cũng như sấm bên tai. Người ngoài thậm chí không có gan nghị luận về anh ta.

“Cao Phong, anh quen ông ta không?” Kim Tuyết Mai lo lắng kéo tay Cao Phong hỏi. Nhưng Cao Phong lại chẳng buồn nhìn ra ngoài.

“Bất kể anh có quen ông ta hay không thì ông ta đều phải biết anh. Trừ phi ông ta thật sự không biết chữ chết viết như thế nào.” Giọng Cao Phong rất bình tĩnh, lại ẩn chứa lòng tự tin vô tận.

Cửa khách sạn bị đẩy ra, người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xám nhạt bước vào cùng một trăm vệ sĩ. Đám vệ sĩ chung quanh Cao Phong đưa mắt nhìn nhau, lập tức đứng trước mặt Cao Phong. Làm vệ sĩ, họ đương nhiên phải đứng đằng trước ngăn cản nguy hiểm.

“Anh Đông!” Giám đốc Lý lập tức dẫn một đám nhân viên cung kính nghênh đón. Nhưng anh Đông lại đẩy giám đốc Lý ra, hỏi: “Anh Phong đâu? Để tôi xem thử ai dám giả mạo anh Phong?”

“Anh Đông, chính là anh ta!” Giám đốc Lý lập tức chỉ về phía Cao Phong. Người đàn ông trung niên nhanh chóng quay sang bên đó.

Người đàn ông trung niên vừa quay sang, đúng lúc đối diện với vệ sĩ đứng trước Cao Phong.

“Láo xược! Loại người như mày mà cũng dám giả mạo anh Phong à? Đánh cho tao! Đánh ngã nó rồi hỏi xem ai cho nó lá gan!” Người đàn ông trung niên lập tức chửi ầm lên, ra lệnh cho người đằng sau. Ông ta đang âu yếm với thư ký của mình, không ngờ giám đốc Lý lại gọi điện tới báo Cao Phong đang ở đây. Mặc dù ông ta biết Cao Phong đang ở thủ đô, nhưng chuyện này ông ta vẫn không dám chậm trễ, thế nên mới xách quần chạy tới khách sạn này. Không ngờ lại gặp một đám thanh niên lạ mặt, khiến ông ta lập tức nổi giận.

“Đánh chết chúng nó!” Hơn một trăm thanh niên áo đen hét lên, sau đó xông về phía nhóm Cao Phong. Kim Tuyết Mai và Cao Tử Hàn, Cao Mỹ Lệ đều sắc mặt trắng bệch.

“Tôi bảo này, anh Đông gì đó, có phải ông bị mù rồi không?” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên khiến anh Đông cùng hơn trăm tên đàn em đều dừng bước. Anh Đông nhớ lại giọng nói này, không nhịn được mở to mắt.

“Mày còn dám mắng anh Đông, tao thấy mày không biết chữ chết viết như thế nào!” Giám đốc Lý tràn đầy tự tin, lập tức giơ tay đấm về phía Liễu Tông Trạch.

Đúng lúc này, anh Đông bỗng quát lên: “Dừng tay!”

“Hả?” Giám đốc Lý đứng người, ngơ ngác quay đầu lại.

“Vô liêm sỉ!” Anh Đông kinh hãi chạy tới, giơ tay cho giám đốc Lý một cái tát.

Nói đùa, sao ông ta lại không biết Liễu Tông Trạch? Tối hôm đó, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch làm phụ tá đắc lực của Cao Phong, đã dẫn theo hai mươi ngàn binh sĩ Phong Hạo cường thế tiến vào cao ốc Minh Châu. Khi đó có người cả gan không nghe lời, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch dứt khoát nổ súng càn quét, thoáng chốc đã giết chết chín người. Tối hôm đó khiến ngay cả đại ca lâu năm như ông ta cũng sợ đến mức suýt nữa són ra quần.

“Anh… Anh Trạch!” Người đàn ông trung niên lập tức kêu lên.

“Đừng kêu tôi, đi đánh người bên kia đi, nhanh lên.” Liễu Tông Trạch khoanh tay trước ngực, chỉ vào Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc