Chương 2158
“Dương Đông Huy mà anh còn không biết à, chính là tổng giám đốc khu thương mại Kiên Thành này, là người phụ trách ở đây đó!”
“Ngoại trừ ông chủ lớn ở khu thương mại Kiên Thành, thì ông ấy là chính người có thể lên tiếng ở đây, anh nói xem có lợi hại hay không?”
Sự xuất hiện của Dương Đông Huy đã khiến cho vô số người xung quanh cảm thấy kinh ngạc.
Đây, đây là mới là nhân vật lớn thực sự nè!
Và Trần Ngọc Tâm thậm chí còn lùi lại hai bước theo tiềm thức.
Với thân phận địa vị của cô ấy, làm sao cô ấy có thể tiếp xúc với một nhân vật lớn như vậy được, vì thế vừa gặp mặt đã cảm thấy rất căng thẳng.
“Giám đốc Đông Huy, anh về công ty trước đi, giải quyết xong những chuyện này tôi sẽ về.” Trương Bác Viễn rất thân thiết nói với Dương Đông Huy.
“Anh định xử lý ai thế?” Dương Đông Huy vội vàng bước tới, nghe xong những lời đó không khỏi mở miệng hỏi.
“Xử lý đám người này một chút thôi.” Trương Bác Viễn không thèm để tâm vung tay chỉ.
“Chát!”
Ngay lập tức, Trương Bác Viễn đã bị tát một bạt tai đến mức phải lùi lại vài bước.
Thanh niên đầu trọc trợn tròn mắt, Trương Bác Viễn cũng sững sờ, mọi người vây quanh khuôn mặt cũng hiện lên rõ sự hoang mang tột độ.
“Xem ra có người có mắt đã đến rồi.” Cao Phong nhếch môi, vươn tay nới lỏng cổ áo, giọng điệu lạnh nhạt nói.
Đám người Thương Hồng Thành cùng hùa theo cười cùng anh, nhưng Trần Ngọc Tâm lại trông có vẻ nghi ngờ không tin.
“Giám đốc Đông Huy, chuyện này…” Trương Bác Viễn thực sự chết lặng cả người.
Bản thân vừa mới ra mặt, còn chưa kịp hưởng thụ sự ngưỡng mộ của đám đông, thì đã bị Dương Đông Huy đánh ngay giữa đường?
Điều này, thật là phản khoa học mà!
“Nói lại lần nữa, anh định đối phó ai?” Vẻ mặt của Dương Đông Huy cực kỳ u ám hỏi.
Trương Bác Viễn còn chưa kịp phản ứng, trong tiềm thức đã duỗi bàn tay ra chỉ về phía Cao Phong.
“Chát!”
Lại thêm một cái tát thẳng vào mặt, cú đánh khiến cho Trương Bác Viễn càng thêm hoang mang.
Tại sao khi anh ta nói rằng muốn xử lý Cao Phong, thì lại bị Dương Đông Huy tát một bạt tai cơ chứ?
“Nói cho tôi biết, anh định xử lý ai hả?” Dương Đông Huy tiến lên phía trước một bước và nhìn chằm chằm vào Trương Bác Viễn.
“Tôi…” Trương Bác Viễn gần như sắp khóc rồi, bàn tay khẽ run rẩy, muốn chỉ vào Cao Phong, nhưng lại không dám chỉ.
“Chát!”
Cái tát thứ ba nối đuôi theo ngay sau đó.
“Xử lý ai hả!” Dương Đông Huy tức giận quát lên một tiếng.
“Giám đốc Đông Huy, tôi xử lý bản thân tôi, tôi định sẽ tự xử lý bản thân tôi…”
Trương Bác Viễn cuối cùng cũng đã phản ứng lại được, khóc lóc thảm thiết đáp lời.
“Vậy trước tiên anh phải nghĩ kỹ, làm thế nào để tự xử lý chính mình đấy.”
Dương Đông Huy lạnh giọng quăng ra một câu, sau đó gấp rút bước nhanh về phía Cao Phong.
“Ngài Cao Phong, ngài Cao Phong, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không biết là ngài tới đây trước nên không đến đón tiếp ngài, xin ngài đừng tức giận…”
Dương Đông Huy nở nụ cười trên mặt, giọng điệu cung kính không lời nào tả hết.
“Cái gì?”
Ngoại trừ đám người của Cao Phong, thì tất cả những người khác đều ngẩn ra hết.
Cho dù là Trương Bác Viễn hay bọn người của tên thanh niên trọc đầu, cho dù là Trần Ngọc Tâm hay là đám đông đang ồn ào xung quanh, tất cả đều trợn tròn mắt, líu lưỡi chết đứng tại chỗ.
Không phải nói Dương Đông Huy là tổng giám đốc của khu thương mại Kiên Thành này hay sao, là người tổng phụ trách khu này mà?
Làm sao mà ở trước mặt Cao Phong lại có thái độ cung kính khép nép đến như thế?
Dương Đông Huy có địa vị rất cao trong khu thương mại Kiên Thành này, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người, ngoại trừ ông chủ lớn ra thì ai cũng không cần sợ.
Thế mà bây giờ anh ta lại có thái độ này với Cao Phong, vậy thì thân phận của Cao Phong là…