RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2937

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người! Nhưng tôi sẽ không tha thứ.”

“Tự thu xếp cho tốt đi.” Cao Phong nhợt nhạt nói xong, xoay người liền muốn rời đi.

“Cậu Thiên, Cậu Thiên!”

Đúng lúc này, Mai Quỳnh Như lại quỳ xuống, di chuyển rất nhanh tới bên người Cao Phong, hai tay ôm lấy cổ chân Cao Phong.

Cao Phong khẽ nhíu mày thiếu kiên nhẫn mà liếc Mai Quỳnh Như.

Lúc này Mai Quỳnh Như mang một đôi tất da trên chân, đầu gối đập xuống mặt đất trông bẩn thỉu, thậm chí còn bị rách ra.

Nhưng cô ta không quan tâm mà ngẩng mặt lên, cứ như vậy mà nhìn Cao Phong.

Giống như một con mèo hoang cầu xin thức ăn từ Cao Phong.

Đáng thương, đáng tiếc, đáng buồn…

“Em nói, anh có quyền lựa vợ. Em sẽ không trách anh vì chuyện này.”

“Nhưng năm đó mấy người đã làm ông nội tôi mất mặt, tôi cũng sẽ không tha cho mấy người.”

“Vậy, buông ra đi.” Cao Phong nhấc ống quần lên, cố gắng tránh khỏi bàn tay của Mai Quỳnh Như.

Thế mà Mai Quỳnh Như không những không buông ra, mà còn nắm chặt hơn.

Trong lòng của cô ta cứ như có ngàn lời muốn nói với Cao Phong, nhưng bây giờ lại không nói ra được lời nào.

Mai Hoàng Thiên hít một hơi sâu, sau khó khăn mà thốt ra lời: “Cậu Thiên, những chuyện cũ đã qua rồi, Quỳnh Như cũng biết rằng con bé đã sai…”

“Nếu có thể, tôi xin cậu Thiên, cậu có thể cho nhà họ Mai, cho Quỳnh Như một cơ hội… một cơ hội được không?”

Cao Phong nghe xong nhàn nhạt hỏi: “Cơ hội? Cơ hội gì?”

“Năm đó, vốn là cậu Thiên và Quỳnh Như đã có cơ hội để đính hôn, nhưng vì một số hiểu lầm rồi âm kém dương sai* mà chia ly…”

(*) âm kém dương sai: xui xẻo, không may mắn.

“Cho nên tôi thấy bây giờ hiểu lầm đã được sáng tỏ, hai người không phải gương vỡ lại lành sao… Chung quy cũng là ý kiến của hai ông cụ trước đây…”

Mai Hoàng Thiên càng nói tiếng càng nhỏ lại, nhưng cũng nói hết những lời muốn nói ra.

Nghe thấy những lời này của Mai Hoàng Thiên, Cao Phong sững sờ tại chỗ.

Ngay sau đó trong lòng anh liền sinh ra sự khinh thường sâu sắc!

Như vậy gọi là gia tộc lớn sao, da mặt dày thế này ư?

Lúc anh nghèo túng thì hận không thể giẫm đạp anh bằng cả hai chân, bây giờ anh vực dậy thì dán lại đây?

Đây là hành vi mà danh gia vọng tộc có thể làm ra sao?

“Đột nhiên nhớ tới một lời mà ông nội từng nói với tôi.”

Cao Phong lắc đầu không nói gì, sau đó lẩm bẩm nói: “Con không bao giờ biết giới hạn của một người sẽ thấp như thế nào đâu.”

Cái gọi là giới hạn đơn giản là vì lợi ích chưa đủ để chạm đến trái tim của người đó thôi.

“Đây cũng là ý của cậu sao?”

“Anh có muốn tiếp tục mối duyên này với em không?”

Cao Phong ở trên cao cúi xuống nhìn Mai Quỳnh Như, trong ánh mắt có chút giễu cợt.

“Em…” Mai Quỳnh Như mở to mắt, quỳ xuống trước mặt Cao Phong, dùng hai tay ôm lấy bắp chân của anh, lẩm bẩm nói: “Em… có thể không?”

Dáng vẻ đáng thương, giọng điệu hèn mọn.

Giống như một kẻ ăn xin tội nghiệp, quỳ gối trước mặt Cao Phong, cầu xin anh bố thí.

Mai Quỳnh Như cũng không biết mình đang nghĩ gì, hiển nhiên loại hành vi này khiến cô ta cảm thấy rất bẽ mặt.

Nhưng mà cô ta không thể khống chế nổi chính mình, chỉ hoàn toàn làm theo những gì mà nội tâm cô ta đang nghĩ.

Cô ta cũng không biết, cuối cùng là vì quyền thế của Cao Phong hay là vì sự kiên cường của anh, làm cho cô muốn ngừng mà không được.

Tóm lại, nếu bây giờ Cao Phong sẵn sàng chấp nhận thì cô sẽ không có chút do dự nào.

“Cô cảm thấy có thể không?”

Cao Phong cúi đầu nhìn Mai Quỳnh Như, khóe miệng khẽ cong lên.

“Em sẵn sàng bù đắp cho anh. Mấy năm nay em chưa từng có bạn trai.”

Bình luận

Truyện đang đọc