Chương 4267
Long Tuấn Hạo đứng thẳng tắp, lại rống to một tiếng.
“Có nạn cùng chịu!”
“Có nạn cùng chịu!”
Tiếng rống rung trời lại vang lên lần nữa.
Cao Phong cắn răng thật chặt, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt.
Hai mắt phiếm hồng, trong mắt có tia máu không ngừng hiện lên.
Bốn chữ có nạn cùng chịu này ai cũng có thể dễ dàng nói ra.
Nhưng người thật sự có thể làm được lại lác đác không có mấy.
Cao Phong cảm thấy mình thật may mắn.
May mắn vì anh đã gặp được nhiều anh em nhiệt huyết có thể đồng cam cộng khổ với mình như vậy.
“Tốt! Vậy chúng ta tiến lên!”
Cao Phong bỗng xua tay, sau đó trực tiếp đi về phía trước.
Giờ này khắc này, thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói.
Bất kỳ lời nói nào cũng chỉ tái nhợt vô lực.
Trong đám bọn họ vốn không cần mấy lời sáo rỗng vô dụng kia.
Nói không bằng làm!
Lúc này, bọn họ đang dùng hành động để giải thích hàm nghĩa chân chính của hai chữ anh em.
“Ha ha ha! Các anh em, tiến lên!”
“Súng nơi tay, cùng đi!”
“Làm là được! Làm là được!”
Hơn ba trăm ngàn chiến sĩ cười ha hả cùng tiến về phía trước.
Bọn họ biết rất rõ ràng, vượt qua khu vực đồi núi trước mặt, bọn họ sẽ phải đối mặt với gần năm trăm ngàn cường đạo Tây Vực.
Nhưng bọn họ không e ngại chút nào.
Từng người từng người như vừa đánh thắng trận trở về, ngửa mặt lên trời cười to.
Lúc này, mặc dù không có cảnh nâng cốc ăn mừng, nhưng vẫn có thể hiển thị rõ sự hào phóng, sảng khoái!
“Hôm nay, đại kỳ của Phong Hạo ta sẽ tiến vào trên đại bình nguyên Tây Vực.”
“Cho dù chiến kỳ này có ngã xuống, nhưng các anh em vẫn phải nhớ kỹ, khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta đã từng tới nơi này!”
Long Tuấn Hạo cầm lấy một tấm chắn phòng lực, bảo vệ cẩn thận bên cạnh Cao Phong.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Hơn ba trăm ngàn người đồng loạt cất bước tạo thành tiếng động thật lớn, khiến mặt đất không ngừng rung động.
Vô số bàn chân đạp lên mặt đất, khơi dậy vô số bụi mù.
Bụi mù tràn ngập, cát vàng khắp bầu trời.
Toàn bộ đại bình nguyên Tây Vực lại được bao trùm trong hoàn cảnh hôn ám.
Rốt cục Cao Phong cũng bước lên giải đất cao nhất trên đồi núi này.
Nhìn thoáng qua, ở vị trí cách bọn họ chừng 5 km có rất nhiều nhóm lớn cường đạo Tây Vực hội tụ đến chung một chỗ.
Nhân số bao nhiêu, căn bản là đếm không hết.
Nhưng từ diện tích đám người bọn chúng chiếm dụng, cho dù lượng binh sĩ không gấp đôi Phong Hạo cũng không xê xích bao nhiêu.
Cao Phong mắt híp lại, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ vì sao Việt Nam vẫn luôn kiêng kỵ Tây Vực như vậy.
Tất cả cường đạo Tây Vực cộng lại, nhân số đâu chỉ năm trăm ngàn?
Sợ rằng cho dù không tới sáu trăm ngàn cũng chẳng kém là bao!
Hơn năm trăm ngàn gần sáu trăm ngàn người, lúc này tất cả bọn chúng đều hội tụ đến cùng một chỗ.
Cho dù cách một khoảng 5km nhưng Cao Phong vẫn có thể cảm nhận được loại sát khí đập thẳng vào mặt kia.
Cường đạo Tây Vực có thể sừng sững nhiều năm mà không ngã như vậy, đương nhiên cũng không phải hạng xoàng.
Đương nhiên bọn chúng cũng có năng lực của riêng mình.
“Anh Phong, xem ra bọn chúng đều đã chuẩn bị xong.”