RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3632

Cái hũ vỡ thành trăm mảnh, rượu chảy xuống từ trên đầu sĩ quan phụ tá, nhanh chóng thấm ướt cả người anh ta.

“Mẹ nó, anh là cái thá gì mà cũng dám chĩa mõm vào chuyện này hả?”

Anh Vân đập bình rượu còn chưa đủ, anh ta lại tát một sĩ quan phụ tá một cái.

“Bốp!”

Một tiếng lanh lảnh vang lên, cánh tay của Anh Vân bị một người khác tóm lấy.

“Anh!”

Anh Vân càng tức giận hơn, liều mạng muốn thoát ra.

Nhưng anh ta đột nhiên nhận ra, lực tay của Cao Phong không phải nhỏ, anh ta không thể động đậy được dù chỉ một cái.

“Người anh em, cái gì nó cũng phải vừa vừa phải phải thôi.”

“Rượu cũng uống rồi, người cũng chửi rồi, hũ cũng đập rồi, nên dừng tay lại được rồi chứ?”

Cao Phong sờ chóp mũi, nhàn nhạt nói.

Anh Vân này sỉ nhục Cao Phong hai câu, anh có thể nhịn…

Nhưng năm lần bảy lượt bắt nạt người bên cạnh anh thì không được!

“Con mẹ nó ý! Dừng tay con mẹ mày!”

Anh Vân đạp một cái về phía Cao Phong, Cao Phong buông tay ra, lùi về sau hai bước, trốn khỏi đòn công kích của Anh Vân.

“Tôi đột nhiên nghĩ tới, đằng sau còn có mấy bình rượu nữa, hay là tôi cầm cho Anh Vân thử ít nhé?”

Cao Phong nhìn Anh Vân một cái, nói một câu như vậy.

“Yo, vậy thì ok thôi! Mau đi đi!”

Anh Vân mắt sáng như sao, sai khiến Cao Phong.

Cao Phong gật đầu, phất tay với mấy người chiến sĩ của Vũ Nặc ở xung quanh.

Xung quanh nhiều người như vậy dần tản ra tứ phía hết, rời khỏi hiện trường.

Sau khi đám người Cao Phong rời đi, mấy tên cướp Nam Cương lại ngồi xuống xung quanh, bàn tán:

“Ha ha! Một đám vô tích sự, đúng là nghiệt chủng! Rùa rụt cổ!”

“Đúng vậy, không biết sao ngài Đức Khánh lại có thể nhìn trúng đám phế vật này nữa.”

“Hôm qua anh ta đã bẫy chết không ít anh em của chúng ta, ông đây càng nghĩ lại càng tức!”

Mọi người vừa nói vừa mắng đám người của Vũ Nặc.

Khi bọn họ tới, Đức Khánh nói với bọn họ, phải dạy dỗ liên minh Vũ Nặc cho thích đáng mới được.

Để bọn chúng hiểu được rằng, nơi này Nam Cương mới là lớn nhất.

Thế nhưng sự liều lĩnh này lại không đạt tới mức độ như khi nói ngoài miệng.

Lại nhìn thấy đám người Cao Phong nhát như vậy, chúng lại càng ức hiếp liên minh Vũ Nặc hơn nữa.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, không biết từ khi nào, những chiến sĩ của Vũ Nặc vốn đang đứng xung quanh đều đã biến mất không thấy đâu.

Khối tập đoàn Vũ Nặc to lớn dường như im ắng chỉ sau một cái chớp mắt, chỉ còn sót lại mấy kẻ xâm lược Nam Cương kia.

“Tình huống gì vậy? Rượu còn chưa cả lấy tới cơ mà?”

Anh Vân đứng bật dậy, nói với đám người xung quanh:

“Tới đây, tới đây!”

Vào đúng lúc này, phía sau Cao Phong dẫn theo năm sáu người, ai cũng ôm trong lòng hai bình rượu, đang đi về phía bọn họ.

“Vù vù vù!”

Vào chính lúc này, xung quanh dường như vang lên những âm thanh chuyển động của xe ô tô.

Hàng ngàn cường đạo Nam Cương nghe thấy vậy thì ngây người lại, chúng lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Tiếng gì vậy?” Anh Vân nhíu mày hỏi.

“Không có gì, là anh em của chúng ta.”

“Tôi đã thu mua không ít người của tập đoàn Phong Hạo để làm nội ứng cho chúng ta.”

“Tối nay, bọn họ sẽ tới yểm trợ cho chúng ta, sau đó cùng chúng ta tiến công vào doanh trại của Phong Hạo.”

Vẻ mặt Cao Phong rất tùy ý, anh cười giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc