RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2754

Nhưng mà, mấy người Cao Mỹ Lệ này, lại chặn ngang ở giữa hai bên như vậy, trực tiếp chặt đứt hết tất cả mọi liên hệ giữa Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo.

Dưới tình huống như vậy, Long Tuấn Hạo có thể làm gì đây, càng nghĩ càng thấy nuốt không trôi.

Long Tuấn Hạo đi đến trước cửa xe, rồi chậm rãi xoay người, nhìn về phía mấy chục tên thanh niên kia.

Trên mặt những người này đều đầy vẻ ngạo nghễ, khóe miệng còn nở một nụ cười mỉa mai và châm chọc.

Lúc này Long Tuấn Hạo ở trong mắt bọn họ giống như một tên ngốc.

Biết rõ những người này là nội gián nhưng Long Tuấn Hạo lại không làm gì được, điều này khiến anh ta không nhịn được mà nắm chặt bàn tay lại.

Nếu không phải lão Lâm Quân đã dặn, Cao Phong vẫn còn có kế hoạch khác thì bây giờ anh ta thật sự muốn triệu tập người tới đây, mạnh mẽ xông lên.

Nhưng một khi điều người tới đây, Liễu Tông Trạch này có hơn mười nghìn người, nhỡ đâu bọn họ nổ súng thì phải làm sao, vậy thì lại sẽ dẫn đến một cuộc chiến lớn.

Long Tuấn Hạo thở dài một tiếng, không nhịn được mà cảm thấy đau đầu.

Lần này, thật sự là rơi vào một cái ngõ cụt.

“Brừm, brừm!”

Khởi động ô tô, Long Tuấn Hạo lái xe rời đi.

Mà Liễu Tông Trạch trốn ở cửa kính phía sau ban công, sau khi nhìn thấy Long Tuấn Hạo rời đi an toàn, mới chậm rãi thu mắt lại, đặt bàn tay ở trên tay nắm mở cửa.

“Anh Trạch?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.

Liễu Tông Trạch giật mình một cái, quay đầu nhìn về phía tên thanh niên kia.

“Mẹ kiếp, sao cậu vẫn còn chưa đi?” Liễu Tông Trạch bị hoảng sợ, tâm trạng cực kỳ khó chịu.

“Anh Trạch, em thấy hình như anh rất để ý tới sự an toàn của anh Long?” Tên thanh niên nhẹ giọng hỏi.

“Tôi để ý sự an toàn của anh ta? Chết tiệt, đúng là buồn cười mà! Long Tuấn Hạo và Cao Phong có sống hay chết thì có liên quan gì tới ông đây!”

“Không phải chuyện của cậu, mau cút đi!” Liễu Tông Trạch mắng to một tiếng.

“Vâng vâng vâng!”

Trong mắt tên thanh niên hiện lên một vẻ tàn nhẫn, nhưng rất nhanh hắn ta lại che dấu đi, sau đó vội vàng rời khỏi phòng.

Liễu Tông Trạch đứng một chỗ hút một điếu thuốc, sau đó đi vào buồng vệ sinh, tìm kiếm quần áo của mình rồi tắm rửa.

Vừa rồi Long Tuấn Hạo nói cái gì mà không gọi được điện thoại, zalo cũng kéo vào danh sách block, Liễu Tông Trạch ngoài miệng nói mình không muốn nghe, nhưng trên thực tế trong lòng lại có chút mơ hồ.

Bởi vì cho dù anh ta có tức giận như nào đi nữa, cũng không đến mức không nghe điện thoại của Long Tuấn Hạo.

“Hình như ngày hôm qua đặt ở bên trong quần áo, điện thoại di động ở đâu chứ?” Liễu Tông Trạch vừa lẩm bẩm, vừa đi vào buồng vệ sinh.

Nhưng mà, không biết khi nào quần áo đã được giặt sạch sẽ treo ở trên giá áo.

Liễu Tông Trạch nghĩ nghĩ, chắc chắn là sáng nay Cao Mỹ Lệ đã dậy sớm, giặt sạch sẽ quần áo cho anh ta, còn làm cơm sáng cho anh ta.

Thật sự đúng là một quản gia chăm chỉ.

“Mỹ Lệ, điện thoại di động của anh đâu?” Liễu Tông Trạch hô một tiếng vào trong phòng.

“Hả? Điện thoại di động của anh? À…” Cao Mỹ Lệ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.

“Làm sao vậy?” Liễu Tông Trạch sửng sốt, vội vàng đi vào trong phòng.

“Em…vốn dĩ em chỉ muốn giặt quần áo cho Tông Trạch, nhưng lại không ngờ điện thoại di động của anh cũng ở bên trong.”

“Tới sau khi quần áo giặt xong thì em mới phát hiện ra, nhưng sau khi lấy ra thì đã hỏng rồi.” Cao Mỹ Lệ cúi đầu, gương mặt ngượng ngùng.

“Gì? Hỏng rồi?”

Liễu Tông Trạch nghe vậy thì càng ngẩn người, duỗi tay gãi gãi đầu, cuối cùng cũng hiểu vì sao Long Tuấn Hạo lại nói không gọi được cho anh ta.

Thật ra dù anh ta có tức giận Cao Phong, cũng không đến mức không nghe điện thoại của Tuấn Hạo.

Bây giờ mới biết, thì ra là hỏng rồi.

“Di động ở đâu rồi?” Liễu Tông Trạch vội vàng hỏi.

“Ở đây.” Cao Mỹ Lệ do dự một chút, sau đó lấy di động của Liễu Tông Trạch từ bên trong tủ đầu giường ra.

Bình luận

Truyện đang đọc