Chương 3956
Con rể nhà người ta chính là trung tướng ba sao đó!
“Tướng Cao, chúng tôi không làm lỡ thời gian đoàn tụ với người nhà của cậu nữa, chúng tôi về trước đây. Đợi khi nào cậu có thời gian rảnh thì chúng tôi lại tới từ từ trò chuyện.” Lâm Đình Nam bước lên, vừa cười vừa nói với Cao Phong.
“Được, đã làm phiền mọi người rồi.” Cao Phong cười và phất tay, đáp một cách khách sáo.
“Tướng Cao nói quá lời!” Lâm Đình Nam khoát tay, rồi lập tức đi lên xe.
Mà Tả Viễn Hằng cũng đi tới.
“Tướng Cao, những chiến sĩ này vốn phụ trách bảo vệ sự an toàn của thành phố Hà Nội, bọn họ đều được ông Trần chọn lựa kỹ càng, rồi đích thân dẫn tới đây, nói là trước khi cậu trở về, thì phải đảm bảo sự an toàn của thành phố Hà Nội. Bây giờ cậu đã về rồi, nên chúng tôi cũng nên trở về thôi. Nhưng chỉ cần tướng Cao cần, cứ gọi một tiếng là chúng tôi sẽ tới.” Tả Viễn Hằng giải thích cặn kẽ với anh.
“Được, các người cũng vất vả rồi.” Cao Phong bắt tay ông ta, nói một tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng.
Tả Viễn Hằng gật đầu, cũng không nói nhiều thêm nữa, mà lập tức chuẩn bị dẫn người rời đi.
“Cậu Phong, giờ chúng ta đi đâu đây?” Long Chí Minh lập tức tiến lên rồi hỏi Cao Phong.
Cao Phong liếc mắt nhìn ông ta, rồi đáp: “Thằng nhóc Tuấn Hạo đó vẫn còn chút việc bận, cho nên vẫn chưa trở về.”
“Cậu Phong, tôi hiểu rồi, không sao.” Long Chí Minh phất tay, bộ dáng trông có vẻ không để ý đến.
“Đây là đồ của cậu ấy, ông cầm về giúp cậu ấy đi.”
Cao Phong vừa nói, vừa mở cửa xe, rồi cầm quân phục thụ phong của Long Tuấn Hạo ra ngoài.
“Ặc!” Long Chí Minh nhận bộ đồ với vẻ mặt ngơ ngác, rơi vào im lặng ngay tại chỗ.
Ước chừng gần một phút sau, ông ta dường như mới khôi phục lại khả năng suy nghĩ.
“Thằng nhóc này… Thằng nhóc này thật sự làm nên trò trống rồi sao? Thật sự đã tiến vào quân đội, làm rạng danh tổ tông rồi sao?”
Ông ta nhìn quân phục trong tay, không nhịn được mà thì thào thành tiếng.
Lúc trước, Long Tuấn Hạo vì đi đến Tam Giác Vàng rèn luyện, nên đã cãi nhau một trận rất to với Long Chí Minh.
Lúc đó, ông ta đã nói với Long Tuấn Hạo, cho dù mày có thể tạo dựng thế lực ở Tam Giác Vàng thì cũng sẽ không có được sự chấp thuận đâu. Bên Việt Nam này sẽ không công nhận mày, và mày cũng đừng hòng có được chức vị gì ở Việt Nam.
Mà hôm nay, Long Tuấn Hạo đã thật sự làm được, khiến cho trong lòng Long Chí Minh tràn đầy sự cảm khái và khen ngợi.
“Đâu chỉ tiến vào quân đội thôi đâu, Tuấn Hạo của hiện giờ đã là giáo quan bậc tá một sao, cùng cấp với Tông Trạch.” Cao Phong thản nhiên cười, giải thích một câu với ông ta.
Đối với anh mà nói, việc có thể dẫn người theo bên mình, cùng nhau vút lên như diều gặp gió, khiến bọn họ cũng có thể làm rạng danh tổ tông, là một chuyện đáng để vui mừng.
“Tốt! Tốt!” Long Chí Minh nhẹ nhàng sờ lên quân phục trong tay, không nhịn được mà thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng cảm động.
“Chủ tịch Long, không có việc gì nữa thì các ông cũng về nhà đi. Tôi đi tìm Tuyết Mai một chút.”
Cao Phong vừa cười vừa phất tay, anh chuẩn bị đi tìm Kim Tuyết Mai sau đó cùng nhau trở về.
“Vậy cũng được! Vậy ngày khác chúng ta lại nói chuyện sau.” Long Chí Minh không dám làm phiền thêm nữa, mà lập tức chuẩn bị rời đi.
“Ầm ầm!” Ngay đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền tới một tiếng nổ rung trời.
Âm thanh rất lớn, nhưng cách đám người Cao Phong chắc hẳn rất xa. Bởi vì âm thanh này nghe qua có hơi nặng nề, như thể được truyền tới từ một nơi rất xa vậy.
“Tiếng gì thế?” Cao Phong sững sờ, lập tức nhíu mày hỏi.
Long Chí Minh nghĩ một chút rồi đáp: “Có khả năng là có người bắn pháo đi? Trong khoảng thời gian này, thường có người đốt pháo hoa vào ban ngày.”
Đối với những người chưa từng ra chiến trường như bọn họ, thì tiếng đạn pháo cách bọn họ thực sự quá xa vời, cho nên bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ đến phương diện đó.
Nhưng đối với Cao Phong, Liễu Tông Trạch, và những chiến sĩ lái xe đó mà nói, thì tiếng này không hề xa lạ. Càng nghe, lại càng cảm thấy giống tiếng đạn pháo.
“Không đúng.” Cao Phong nhíu mày phất tay, sau đó lắng tai nghe.
Nhưng lại không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì hết.
Mà ngay lúc anh đang chuẩn bị lên xe, thì lại thêm một tiếng nữa truyền tới.
“Ầm ầm!”