Chương 4281
“Vì sao bọn họ còn có người? Thế nhưng quần áo trên người bọn họ khác với đám người Cao Phong. Vì sao những người này lại đánh chúng ta!”
“Shit! Phản kích! Mau phản kích!”
Chỉ một thoáng, đám người Negan hoảng hồn.
Ở đây hỗn loạn tưng bừng, bốn phương tám hướng vang lên tiếng hô giết rung trời.
Chỉ thấy từ bên trái đám người Negan có hơn mười ngàn người bỗng nhiên cầm súng giết đến.
Sau khi những người này đi tới vốn không hề có nửa câu nói nhảm, trực tiếp mang súng mãnh liệt càn quét qua.
Mục đích của bọn họ cực kỳ rõ ràng, chính là đang nhằm vào cường đạo Tây Vực.
Sóng đạn dày đặc kia như che khuất bầu trời, bỗng nhiên kéo tới, bắn đến đám cường đạo Tây Vực trở tay không kịp.
Ai cũng không nghĩ tới, đang lúc bọn chúng tới gần khối tập đoàn Phong Hạo, khởi xướng thế tiến công cuối cùng, đột nhiên nửa đường lại giết ra một tên Trình Giảo Kim?
Negan có lòng tin rất lớn, dựa vào chênh lệch giữa hai bên, tối đa chỉ cần mười phút là ông ta có thể xử đẹp khối tập đoàn Phong Hạo.
Nhưng bây giờ sợ là đã không thể nào.
“Shit! Tới cùng bọn họ là người nào?”
“Bọn họ tuyệt đối không phải người Tây Vực, nhìn phương hướng bọn họ tới hình như là phía Việt Nam?”
“Tạm thời đừng để ý tới bọn họ là ai, tranh thủ thời gian phản kích đi!”
Năm trăm ngàn người bên phía Negan lập tức bắt đầu chia thành hai hướng, phân biệt tiến hành phản kích kẻ địch hai bên.
Cuối cùng bên phía Tây Vực cường đạo đông đảo, cho nên sau khi trải qua khoảng thời gian hoảng loạn ban đầu, rất nhanh bọn chúng đã ổn định trận hình.
“Con bà nó! Anh Phong, tình huống này là thế nào?”
Long Tuấn Hạo trốn phía sau xe tăng vừa thay một băng đạn vừa hô lên.
Cao Phong hơi híp mắt lại nhìn về phía viện binh xa xa.
Ngay nháy mắt khi ánh mắt Cao Phong kéo tới, một thanh niên mặc trang phục tác chiến màu đen bước ra ngoài.
“ĐM, lão Liễu?”
“Thằng ngốc này đã tới?”
“Tao đuỵt con mịa, còn tưởng tên ngu này không tới, còn nghĩ đời này không thể gặp lão Liễu nữa.”
Long Tuấn Hạo bỗng trừng to mắt, sau đó cười ha ha.
Chết, ai cũng sợ.
Thế nhưng nếu chết mà có giá trị, đó cũng có thể tính là chết có ý nghĩa.
Nếu có thể cùng anh em huyết chiến tới cùng, chết chung một chỗ, mịa nó vậy lại càng là chết cũng không tiếc.
Chí ít đối với Long Tuấn Hạo, trong lòng anh ta cũng đang suy nghĩ như vậy.
“Đám người ở thành phố Hà Nội đến đây giúp anh Phong!”
“Hôm nay tử chiến Tây Vực!”
Liễu Tông Trạch vung cánh tay hô lên. Phía sau anh ta, vô số người cùng hò hét kêu lên.
Nơi tầm mắt Cao Phong có thể thấy được, từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện.
Có chiến sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ núi Bồng Thiên, có đám người Lý Anh Quân vốn là thành viên binh sĩ nhà họ Cao.
Càng khiến Cao Phong kinh ngạc là ngay cả Long Chí Minh cũng tới!
Phía sau Long Chí Minh còn có mười mấy người đàn ông trung niên, có người bụng béo phệ, thoạt nhìn mỗi người đều phải bốn mươi tuổi trở lên.
Mỗi người bọn họ đều có tài sản hai mươi tỷ, thậm chí là hai trăm tỷ.
Ngày thường, bọn họ mặc âu phục đeo caravat, là người thành đạt thuộc xã hội thượng lưu trong mắt mọi người.
Cả ngày bọn họ thường sẽ tham gia đủ loại tiệc tùng sang trọng, mạng lưới quan hệ cũng cao vô cùng, trong lúc nói cười trực tiếp quyết định hạng mục hơn hai trăm tỷ.
Nhưng giờ này khắc này, toàn bộ bọn họ bộ cởi bỏ âu phục, mặc trang phục tác chiến màu đen, trong tay còn ôm vũ khí nóng.
Cho dù thở hồng hộc, nhưng trên mặt mỗi người đều rất kiên định.