RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2575

Cao Phong nói ông ta chột dạ…

Đúng là… Ông ta đang chột dạ!

Người cha vốn đang giả vờ giả vịt của Cao Mỹ Lệ, bây giờ đối mặt với nhân vật tai to mặt lớn như Cao Phong, không chột dạ mới lạ!

Liễu Tông Trạch nhẹ nhàng nhíu mày, trông dáng vẻ của Cao Dật Sơn, trong lòng cũng hơi nghi ngờ.

“Chú Sơn! Đang ở trong nhà mình, chú lại là chủ nhà, chúng tôi mới là khách.”

“Lúc đầu, chúng tôi chỉ là hai vị khách, mà khách thì nên nghe theo chủ nhà, nhập gia thì tùy tục. Chú Sơn! Sao chú lại chột dạ như vậy?” Cao Phong lại hơi nghiêng về phía trước.

“Chuyện này… Không… Không có! Tôi không hề chột dạ!” Lần này trên trán của Cao Dật Sơn thật sự đã toát ra một lớp mồ hôi ướt đẫm.

Nếu không phải tự mình trải nghiệm thì không thể nào miêu tả được áp lực to lớn tỏa ra từ trên thân Cao Phong.

Cao Mỹ Lệ gấp gáp không chịu được, thế nhưng không biết ngăn cản như thế nào, chỉ có thể vội vàng tìm kiếm cách ứng đối.

“Chú Sơn! Sinh nhật của Mỹ Lệ là ngày nào?” Cao Phong bỗng nhiên đổi đề tài, mở miệng hỏi Cao Dật Sơn.

“Hả?” Cao Dật Sơn kinh ngạc.

“Ngày mười hai tháng bảy.” Cao Mỹ Lệ tiếp lời.

“Sinh vào buổi sáng hay buổi chiều?” Cao Phong liên tục truy hỏi.

“Cái này…” Cao Dật Sơn lại sững sờ không biết phải trả lời thế nào.

Lần này Cao Mỹ Lệ cũng sửng sốt.

Sau đó lại vội vàng nói: “Em sinh vào ban đêm, lúc tám giờ tối.”

“Mỹ Lệ có trí nhớ tốt thật.” Cao Phong cười nhạt.

“À… Mẹ em nói với em, khi đó cha em còn đang bận việc.” Cao Mỹ Lệ cười khẽ.

Trong lòng Cao Phong đã có kết luận, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Ai cũng nói khả năng đánh cờ của anh tinh xảo, là người gánh chín nước lớn.

Bây giờ mới hiểu được, người phụ nữ tên Cao Mỹ Lệ này mới thật sự đang bố trí một ván cờ lớn!

Vì tiếp cận Liễu Tông Trạch mà bọn họ đã hao phí không ít công phí sức.

Cái gọi là giáo viên là giả.

Cái gọi là tình cha con cũng là giả.

Gia đình trông như chân thực này, có bao nhiêu phần trăm là thật?

“Cảm ơn chú Sơn đã tiếp đãi, tôi còn có việc, tôi phải đi trước đây.” Cao Phong lạnh nhạt đứng dậy, chắp tay chào tạm biệt.

Cao Dật Sơn cùng Cao Mỹ Lệ không khỏi thở ra một hơi.

“Ồ! Cao Phong! Đồ ăn sắp nấu xong rồi, đừng đi vội như vậy chứ!” Mẹ của Cao Mỹ Lệ chạy ra gọi lại.

Liễu Tông Trạch do dự một lát, cũng khuyên Cao Phong một câu.

“Cơm thì hôm nào ăn cũng được.”

“Nếu có cơ hội, tôi sẽ mời mọi người đến nhà hàng sang trọng nhất Thành phố Hà Nội ăn cơm.”

Cao Phong cười nhạt, nhìn thoáng qua Liễu Tông Trạch, sau đó cất bước đi ra ngoài.

“Mỹ Lệ, anh Phong ngồi xe của tôi đến đây, tôi phải đưa anh ấy về.” Liễu Tông Trạch cũng vội đứng lên.

Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng đi tới cạnh Liễu Tông Trạch, đưa tay ôm eo Liễu Tông Trạch và nhỏ giọng nói: “Để anh Phong tự lái xe không được sao? Mẹ em đã nấu xong cơm rồi…”

“Cái này…” Liễu Tông Trạch hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Để hôm khác đi!”

Trong lòng Cao Mỹ Lệ cũng rất loạn, thế là không thể kiên trì được, chỉ tiễn Liễu Tông Trạch ra đến cổng.

Ở phía dưới lầu, Liễu Tông Trạch bước lên xe, ngồi trong khoang điều khiển im lặng mất mấy giây.

“Anh Phong! Anh thấy sao?” Liễu Tông Trạch hỏi.

“Cậu không thấy có gì đó sai sai à?” Cao Phong đốt một điếu thuốc, trầm giọng hỏi.

“Tôi…” Liễu Tông Trạch im lặng suy nghĩ trong hai giây, sau đó nói thật: “Hơi kì lạ.”

Trong lòng Cao Phong âm thầm cảm khái, đúng là trăm nghe không bằng một thấy chưa, bao năm rồi mà câu nói này vẫn chưa từng lỗi thời.

Anh nói hàng ngàn hàng vạn câu với Liễu Tông Trạch, còn không thuyết phục bằng việc phơi bày sự thật trước mặt anh ta.

“Đi trước đã!”

Bình luận

Truyện đang đọc