RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2808

Hai đầu gối Liễu Tông Trạch quỳ trên nền đất lạnh giá, mặc cho mưa gió tạt vào, không ngừng gào to.

Hai mắt Cao Phong trừng lớn, nước mưa dọc theo gò má chảy xuống, cứ như vậy mà nhìn Liễu Tông Trạch.

Sau đó Cao Phong giơ cao tay.

Rồi nhẹ nhàng hạ xuống, vỗ vào bả vai Liễu Tông Trạch.

“Đánh trả rồi! Hòa rồi đó!” Cao Phong lạnh nhạt nói.

Đầu tiên, Liễu Tông Trạch cảm thấy sửng sốt, sau đó anh ta không nhịn được mà khóc lớn.

“Tôi biết hiện giờ lòng cậu đang cảm thấy khó chịu, nhưng cậu là một thằng đàn ông!”

“Cho dù cậu có khó chịu đến chết đi sống lại, nhưng chỉ cần cậu còn một hơi thở cuối cùng, cậu vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.”

“Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải cắn răng chịu đựng.”

“Ngay lập tức, đứng dậy cho tôi!” Cao Phong quát lên.

Liễu Tông Trạch cúi gằm mặt im lặng vài giây, sau đó lập tức đứng lên, đứng thẳng như cây tùng.

“Cậu hãy nhớ, cần phải trút hết tâm sự thì cứ trút.”

“Nhưng sau khi trút hết tâm sự, việc gì cần làm thì phải làm.” Cao Phong trầm giọng nói.

Trong mưa gió, hai người đối mặt với nhau, mưa rơi nặng hạt như trút nước.

“Anh Phong, tôi đã biết!” Liễu Tông Trạch cắn chặt răng, giọng điệu kiên định.

“Về đi, có một số việc cần phải thay đổi rồi.”

“Đoạn đường mà chúng ta phải đi còn rất dài.” Cao Phong phất phất tay.

“Anh Phong, tôi muốn đi đến thành phố Đà Nẵng!”

“Tôi muốn tự tay băm vằm tên Cao Anh Hạo.” Liễu Tông Trạch đứng im bất động.

“Được.” Cao Phong gật đầu, sau đó nói: “Về đi, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Điều chỉnh tốt tâm trạng, chúng ta cùng đi.”

Nói hết câu này, Cao Phong phất tay với Long Tuấn Hạo.

“Vù vù!”

Long Tuấn Hạo lập tức dụi đầu thuốc, khởi động xe tiến tới.

“Tông Trạch giao cho cậu.” Cao Phong nhìn Liễu Tông Trạch nói.

“Anh Phong, anh yên tâm đi. Đêm nay, em nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta để cậu ta hiểu rõ.”

“Đúng rồi anh Phong, khi nào thì chúng ta xuất phát?” Long Tuấn Hạo gật đầu, sau đó hỏi một câu.

Cao Phong nhìn tình hình hiện tại của Liễu Tông Trạch, không biết trả lời như thế nào.

“Anh Phong, tôi vẫn tốt, tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Liễu Tông Trạch thấy Cao Phong nhìn mình liền lập tức vỗ ngực làm chứng.

“Thôi được, Tông Trạch, cậu cứ lên xe trước đi.”

“Anh Phong, ngày mai tôi đến tìm anh bàn việc.”

Long Tuấn Hạo nói xong liền chào Cao Phong rồi lái xe rời đi.

Cao Phong cũng bước lên núi, trở về căn biệt thự trên núi.

“Phù! Phù!”

Ở ngoài cửa biệt thự, Cao Phong hít sâu vài hơi, cố gắng làm cho đầu óc được thư giãn, sau đó mới mở cửa bước vào.

Đây là thói quen của anh, anh luôn cố gắng hết sức không đem chuyện bên ngoài mang về căn biệt thự này.

Bước vào biệt thự, việc khiến Cao Phong ngạc nhiên đó là bên trong biệt thự không có một bóng người.

Cả Trần Thanh Bình và Kim Tuyết Mai đều không có trong phòng khách.

Bình thường vào giờ này, bọn họ nên cùng nhau ngồi xem tivi, tiện thể chờ anh trở về mới đúng.

Cao Phong cũng không suy nghĩ nhiều, để tránh nước mưa nhỏ trên sàn nhà, anh liền vội vàng đi về hướng phòng ngủ.

Vừa mở cửa, một luồng không khí ấm áp phả vào mặt.

Xem ra, Kim Tuyết Mai đã mở điều hòa.

Cao Phong giơ tay cởi áo vest, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa bước vội vào trong.

“Nhà vẫn là nơi ấm áp nhất.”

Cao Phong cởi cả áo sơ mi, sau đó nhìn lướt qua phía giường.

Bình luận

Truyện đang đọc