Chương 3395
“Tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy là một chàng trai vô cùng đẹp trai, lúc nở nụ cười còn có chút xấu xa khiến người khác cảm thấy anh ấy thật lưu manh.”
“Tôi có thể cảm nhận được, Tông Trạch đối xử với tôi rất tốt, anh ấy vì tôi mà từ chối rất nhiều cô gái khác, tôi…”
“Tôi phát hiện ra, tôi cũng có chút thích anh ấy rồi, tôi không muốn khiến anh ấy tổn thương, tôi muốn nói rõ tất cả mọi chuyện với anh ấy, tôi nên làm gì bây giờ?”
“Hôm nay chú Cao gọi điện thoại cho tôi, gửi cho tôi một tấm ảnh để tôi nhìn rõ cha mẹ mình bị trói khổ sở như nào, tôi không thể nào làm chuyện có lỗi với cha mẹ đã nuôi dưỡng mình khôn lớn được.”
“Tông Trạch, em không thể làm chuyện có lỗi với cha mẹ được, em cũng chỉ có thể làm chuyện có lỗi với anh thôi, em là một người phụ nữ xấu xa, không đáng để anh thích đâu.”
“…”
“…”
Một bài lại một bài, thông qua từng bài viết đơn giản kia đều có thể cảm nhận được nội tâm đầy cảm xúc phức tạp của cô ấy.
Thời gian đăng bài phần lớn đều vào lúc nửa đêm.
Cao Phong xem xong cũng vô cùng khó chịu.
Anh có thể tưởng tượng ra, Cao Mỹ Lệ của ban ngày đều phải chịu sự quản thúc của chú Cao, nghe những lời ám thị của ông ta, khi đối mặt với Liễu Tông Trạch đều phải ngoài cười trong không cười.
Mà chỉ khi màn đêm buông xuống cô ấy mới có thể quay lại chính bản thân mình, ghi ra những tâm sự của mình trên trang cá nhân, những lời nói chỉ bản thân cô ấy mới có thể nhìn được, cuối mỗi ngày Cao Mỹ Lệ đều đăng lên vài bài viết.
Bài viết cuối cùng trên trang cá nhân, trong đó viết rất nhiều rất nhiều chữ.
“Tôi thật sự rất khó chịu! Chú Cao yêu cầu tôi phải giết Tông Trạch sau đó giết chết cả anh Phong và Long Tuấn Hạo, chỉ cần giết ba người bọn họ, kế hoạch của anh Phong ở thành phố Đà Nẵng cũng biến thành bọt biển cả rồi. Nhưng tôi làm cách nào có thể ra tay với Tông Trạch được đây? Tôi nên làm gì bây giờ, làm sao bây giờ…
Nếu như tôi giao lần đầu tiên của mình cho Tông Trạch, chắc chắn anh ấy sẽ phát hiện ra tôi vẫn còn trong trắng. Nói như vậy, hiểu lầm giữa anh ấy và anh Phong sẽ được gỡ bỏ hoàn toàn, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày được gỡ bỏ. Tôi muốn đi! Chuyện giết anh Phong, cho dù tôi có không đi thì bọn Thuận Tử cũng sẽ đi, chỉ có tôi đi thì mới có thể khống chế hiện trường tốt hơn nữa mà thôi.
Hơn nữa nếu như tôi không đi thì cha mẹ tôi sẽ bị họ giết chết, tôi không có quyền được lựa chọn. Chỉ cần tôi đi, cho dù có hoàn thành được nhiệm vụ hay không, ít nhất do tôi làm thì chí ít Cao Anh Hạo sẽ không gây khó dễ cho cha mẹ tôi… Tông Trạch, em đi rồi, anh hãy ngủ một giấc thật ngon nhé. Sau khi anh tỉnh dậy thì em đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh rồi. Anh Phong, em sẽ không giết đâu, em lấy mạng sống của Cao Mỹ Lệ ra đảm bảo với anh! Nhưng lần này em nhất định phải đi. Tạm biệt nhé, em yêu anh.”
Đây là bài đăng cập nhật trạng thái cuối cùng của Cao Mỹ Lệ.
Cao Phong thở dài một hơi, cũng chua xót không thôi.
Buổi tối hôm đó, Cao Mỹ Lệ quả thật có rất nhiều cơ hội có thể dứt khoát nổ súng, cướp lấy mạng sống của anh.
Nhưng mà cô ấy cũng không hề vội vã làm như vậy, mãi cho đến khi đám người Long Tuấn Hạo xuất hiện ở đó mới bắt đầu vây đánh bọn họ.
Cao Phong thậm chí cảm nhận được trong ánh mắt của Cao Mỹ Lệ có một sự giải thoát nhẹ nhõm.
Giống như cô ấy đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi vậy.
“Anh Phong, anh có biết không? Cô ấy cũng không muốn giết anh. Nhưng cô ấy cần phải qua đó, nếu như không làm vậy, cha mẹ cô ấy đều bị giết chết hết. Hơn nữa đám người Thuận Tử không sớm thì muộn vẫn sẽ tìm cơ hội làm vậy, những kẻ đó mới là những loại lòng lang dạ sói muốn giết chết anh.
Hơn nữa cô ấy đã bỏ thuốc em cũng không phải vì muốn bỏ qua em để giết anh, mà là không muốn để em nhìn thấy cảnh tượng khi cô ấy bị anh giết chết! Ngày đó cô ấy không phải tới để giết anh, mà là tự đi tìm cái chết đó! Cô ấy… Một bên là cha mẹ cô ấy, một bên là em, cô ấy bị kẹp ở giữa, căn bản không hề có tư cách để chọn lựa đâu!”
Liễu Tông Trạch nói liền một hơi dài, sau đó gào khóc thật to, nước mắt tràn ngập hốc mắt.
“Tôi biết rồi, tôi đều… hiểu rõ rồi.” Cao Phong duỗi tay vỗ vỗ sau lưng Liễu Tông Trạch, thở dài một tiếng khuyên nhủ.
“Anh Phong, em cũng hiểu rõ, nhưng bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn rồi, tất cả đều muộn màng rồi…” Ngực Liễu Tông Trạch phập phồng lên xuống kịch liệt, nước mắt căn bản không cách nào khống chế được rơi xuống không ngừng.
“Không muộn đâu!” Hai tay Cao Phong nắm chặt lấy bả vai của Liễu Tông Trạch, vô cùng nghiêm túc nói.
“Muộn rồi…” Liễu Tông Trạch mất hồn mất vía nói.
“Tôi nói là… Không muộn!” Cao Phong lại lần nữa nói một câu vô cùng nghiêm túc.
Liễu Tông Trạch có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Cao Phong.