RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3617

“Cho dù quyết định của cậu ấy có sai đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể cố chấp mà đổ hết lỗi lên đầu cậu ấy!”

“Khi ba người bọn họ rời khỏi Việt Nam, họ không hề lấy đi một viên đạn hay một khẩu súng của Việt Nam, cũng không mang đi một binh lính hay nhận được một chút hỗ trợ từ Việt Nam.”

“Bản thân cậu ta vừa là binh lính cũng đồng thời là vũ khí. Ngay cả khi cậu ta thực sự đưa ra quyết định sai lầm, chúng ta cũng không đủ tư cách để can thiệp vào.”

“Mượn một câu nói của Cao Phong là, nếu cậu có thể tiến lên được thì hãy tiến, còn không thì đừng kêu ca!”

“Từ đó về sau, nếu tôi còn nghe thấy có người vu oan cho Cao Phong, tôi nhất định sẽ không tha cho người đó!”

Ông Trần vừa ra lệnh, mọi người đều đứng thẳng người không dám nhúc nhích.

Vẻ mặt mọi người càng thêm nghiêm túc.

Rõ ràng!

Khi ba người Cao Phong rời đi, bọn họ không hề nhận lấy một chút hỗ trợ.

Vậy bây giờ, những người này có tư cách gì mà đứng nói đạo lý rồi lên án Cao Phong?

“Vu Chính Bình, tôi muốn cậu gọi điện thoại xin lỗi giáo quan Cao!”

Ông Trần chậm rãi quay đầu lại nhìn Vu Chính Bình.

“Tôi…”

Vu Chính Bình sửng sốt trong giây lát rồi im lặng.

Suy cho cùng thì Vu Chính Bình cũng là quan chỉ huy!

Còn Cao Phong tuy rằng là giáo quan, nhưng so với Vu Chính Bình thì chức vụ vẫn thấp hơn một bậc.

Bây giờ bảo Vu Chính Bình đi xin lỗi Cao Phong, đây không phải là tát vào mặt ông ta hay sao?

Vì vậy trong lòng Vu Chính Bình, ông ta càng nghĩ càng không muốn gọi.

Tuy nhiên, ông Trần không chịu bỏ cuộc và mở to mắt chờ đợi Vu Chính Bình.

Không khí ở đây thật bế tắc.

“Tướng Vu, những gì ông nói trước đây là hoàn toàn sai.”

“Những gì ông nói với giáo quan Cao quả thật đậm chất sỉ nhục, nó hơi quá đáng.”

“Tướng Vu, đi xin lỗi đi. Giáo quan Cao đang chiến đấu ở nước ngoài. Chúng ta đừng tỏ ra lạnh lùng với cậu ta.”

Lần này, thuộc hạ của Vu Chính Bình cũng đã chủ động thuyết phục ông ta.

Bây giờ ngay cả thuộc hạ của ông ta cũng đứng về phía Cao Phong, và Vu Chính Bình không còn cách nào khác.

“Được! Tôi sẽ xin lỗi!”

Vu Chính Bình khẽ lắc đầu, thở dài, khuôn mặt ửng hồng.

“Ông Trần, điện thoại này…”

Vu Chính Bình chỉ vào đường dây điện thoại cố định trên mặt bàn, thứ đã bị ông ta đập nát thành từng mảnh.

“Tôi sẽ liên lạc với Cao Phong!”

Ông Trần không nói thêm gì, liền cầm điện thoại di động cá nhân lên sau đó liên hệ với số máy nước ngoài.

Cao Phong đang bảo vệ quê hương ở nơi biên giới Nam Cương. Ông Trần tuyệt đối sẽ không cho phép những lời nói của hậu phương làm cậu ta phải buồn rầu đau lòng.

Hai phút sau, cuộc gọi đã được kết nối.

Không nói lời nào, Ông Trần đưa ngay điện thoại cho Vu Chính Bình.

“Alo?”

Giọng nói vẫn còn rất mệt mỏi của Cao Phong truyền qua điện thoại.

Trước đây, những người này không hiểu sao Cao Phong lại mệt mỏi như vậy.

Bây giờ họ đã hiểu rồi.

Không chỉ phải thận trọng đối phó với những bọn bọn cường đạo Nam Cương đó, mà cậu ta còn phải giữ liên lạc với Long Tuấn Hạo. Điều này khiến cho thần kinh luôn căng thẳng, mục đích chỉ là để kế hoạch cuối cùng thành công.

Tất cả những điều này sao có thể không khiến người khác mệt mỏi được chứ!

“Alo, Cao Phong à, tôi là Vu Chính Bình.”

Vu Chính Bình lặng đi một lát, giọng điệu tự nhiên có chút cao ngạo.

Bình luận

Truyện đang đọc