RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2697

“Hãy về nghỉ ngơi và chuẩn bị chiến đấu nào, tôi sẽ thông báo cho mọi người xuất phát bất cứ lúc nào.” Cao Phong giơ tay lên và bình thản nói.

“Vâng, anh Phong!”

“Lúc nào cũng sẵn sàng!”

“Lúc nào cũng sẵn sàng!”

Năm trăm người một lần nữa lại phát ra tiếng hét vang trời.

“Giải tán!”

Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó quay đó rời khỏi.

Long Tuấn Hạo giơ tay về phía mọi người, sau đó nhanh chóng đi xuống.

Trên đường về, có mấy chiếc xe chạy trên đường nhưng tốc độ không nhanh lắm.

Thậm chí đến đường đi bộ cũng rất vắng vẻ.

Có những đoạn đường đến đèn đường cũng không có, trông rất tối tăm.

Phải nhờ đến ánh đèn của xe cộ mới nhìn rõ phía trước.

Cao Phong và Lâm Vạn Quân ngồi trên cùng một chiếc xe, những chiếc xe kia thì phân tán ở phía sau.

Trên đường đi, Cao Phong không ngừng nhìn ra cửa sổ để xem động tĩnh bên ngoài.

“Cậu Phong, không có gì bất thường cả.” Lâm Vạn Quân cũng nhìn ra ngoài và nhẹ nhàng nói.

“Chú Lâm Quân, người cậu sắp xếp không bị lộ chứ?” Cao Phong chau mày hỏi.

Anh vốn nghĩ nếu kế hoạch được thực thi thì những người đang trốn trong góc tối, chắc chắn sẽ bị ép lộ diện.

Nhưng bây giờ vẫn chưa hề có động tĩnh gì cả, điều này khiến Cao Phong cảm thấy khó hiểu.

“Lẽ nào họ thật sự không sợ cháu sẽ ra quân trong đêm và tấn công Đà Nẵng sao?” Cao Phong cảm thấy khó hiểu.

“Cậu Phong, nếu đám người đó không chịu ra tay thì sao?” Lâm Vạn Quân khẽ nghiêng đầu hỏi.

“Thế thì bắt tay vào kế hoạch thứ hai đi.”

Cao Phong ngừng lại một chút và hỏi: “Bây giờ cháu sẽ gọi cho Tông Trạch.”

“Được!” Lâm Vạn Quân gật gật đầu, ông ta lấy điện thoại ra và chuẩn bị mọi thứ.

Cao Phong vừa mở điện thoại lên thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ.

Còn chưa kịp kiểm tra thì điện thoại lại reo lên lần nữa, chính là của Liễu Tông Trạch gọi đến.

“Alo?” Cao Phong bắt máy lên trong sự nghi ngờ.

“Anh Phong, anh ở đâu vậy, sao không nghe máy thế?” Trong điện thoại, giọng điệu Liễu Tông Trạch có vẻ rất hào hứng.

“Vừa nãy tôi đến gặp các binh sĩ Phong Hạo, có lẽ ồn quá nên không nghe thấy.” Cao Phong giải thích.

“À, anh đang ở đâu vậy, tôi đến đón anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút nhé.” Liễu Tông Trạch vẫn nói với giọng điệu gấp gáp.

Cao Phong không trả lời mà quay qua nhìn Lâm Vạn Quân một cái rồi mới hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở khách sạn Minh Quân.” Liễu Tông Trạch nhanh chóng trả lời.

“Được, đợi tôi ở đó, vừa hay tôi có chuyện muốn tìm cậu, gửi số phòng cho tôi đi.”

Cao Phong gật gật đầu, sau đó không hỏi thêm gì thì cúp máy.

“Chú Lâm Quân, nói với Tuấn Hạo bọn họ một tiếng, chúng ta đến khách sạn Minh Quân.”

“Bên chú cũng bắt đầu đi, kế hoạch thứ hai có thể chuẩn bị rồi.”

Cao Phong buông điện thoại xuống và khẽ nhắm mắt lại.

“Vâng, cậu Phong.”

Lâm Vạn Quân nhanh chóng gọi điện thoại cho Long Tuấn Hạo, họ đang ở đường cua tiếp theo đi về phía khách sạn Minh Quân.

Sau đó Lâm Vạn Quân lại gọi một cú điện thoại, bảo người bên kia hãy chuẩn bị.

“Cậu Phong, khi nào cậu ra tay?” Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng hỏi.

“Đợi cháu gặp Tông Trạch xong rồi nói, khi chắc chắn Cao Mỹ Lệ ở bên cạnh Liễu Tông Trạch thì bên chú hãy hành động.”

“Nhớ lấy, hãy quay phim lại trong suốt cả quá trình, nếu cha mẹ Cao Mỹ Lệ gây cản trở thì hãy tạm thời khống chế họ lại.”

“Tốt nhất hãy bảo họ giữ kín chuyện này, đừng nói cho Cao Mỹ Lệ biết.”

“Nhưng hành động cụ thể thì hãy xem tình hình hiện trường, cái này chú hãy tự sắp xếp đi.”

Lúc này trong đầu Cao Phong đang nghĩ ngợi rất nhiều thứ, vừa nghĩ ngợi vừa nói.

Bình luận

Truyện đang đọc