Chương 3890
Hơn nữa ở trên chiến trường hỗn loạn này, lại càng không bị người ta phát hiện.
“Ong ong ong!”
Mấy trăm đội ngũ xe tăng đã vận sức chờ phát động, làm tốt công tác chuẩn bị tấn công.
Mà bên Đức Khánh, thì dẫn dắt trăm nghìn cường đạo Nam Cương, tiến hành chiến đấu với khối tập đoàn Phong Hạo.
Nhưng khiến Đức Khánh bất ngờ chính là, vậy mà John lại đưa thêm mười lăm nghìn người nữa tới.
Tuy không biết vì sao John lại làm như vậy, nhưng cuộc chiến đang vào thời khắc mấu chốt, nhiều người càng dễ dàng chiến đấu, cho nên là ông ta sẽ không từ chối.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, chiến đấu không ngừng khai hỏa.
Bên trong đường biên giới.
Lần lượt có binh sĩ Việt Nam cũng đi ra, đứng đầy ở đường biên giới.
Ông Trần, Diệp Thiên Long, Vu Chính Bình, Lâm Thừa Khải cũng đã ngồi máy bay trực thăng tới đây.
“Chiến đấu đã khai hỏa rồi!”
Lâm Thừa Khải cầm ống nhòm nhìn một lát, lẩm bẩm nói.
“Hỗn chiến! Mấy trăm nghìn người đang hỗn chiến!”
Giọng nói của Vu Chính Bình đang run nhè nhẹ, thậm chí thân thể đều hơi run rẩy.
Thật sự là vì từ lúc ông ta nhập ngũ tới nay, chưa bao giờ tham dự cuộc chiến quy mô lớn như thế.
“Sao cường đạo Nam Cương có nhiều người như vậy?”
“Hỏa lực hạng nặng, còn có xe tăng? John ra tay rồi!”
“Ông ta làm trái với ước định!”
Ông Trần trợn to mắt nhìn, chỉ trong nháy mắt đã phân tích ra tình hình.
“Thiên Long, chuyện này là sao đây?”
“Chuyện John làm trái với ước định, âm thầm trợ giúp cường đạo Nam Cương, ông biết không?”
Ông Trần lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Thiên Long.
“Tôi không biết, Cao Phong không nói cho tôi biết.”
Diệp Thiên Long hơi xua tay, giọng điệu tùy ý nói.
“Ông chắc chắn biết.”
Ông Trần nghiến răng, trong đầu xuất hiện ý nghĩ này.
“Đừng nhắc chuyện có biết hay không nữa, có lẽ đây là lễ vật Cao Phong tặng cho ông đấy?”
Diệp Thiên Long mỉm cười, để hai tay ở sau lưng tiến lên nhìn chiến trường ở phía xa.
“Chuyện này…”
Ông Trần có chút nghi ngờ nhìn Diệp Thiên Long một cái, sau đó đột nhiên trợn to mắt.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ…
Ông Trần không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Đại lễ của Cao Phong… Khiến ông ta có cảm rung động như sấm sét giữa trời quang.
“Hỏa lực của cường đạo Nam Cương quá mạnh, Liễu Tông Trạch chưa chắc đã chống đỡ được.”
Lâm Thừa Khải không ngừng điều chỉnh ống nhòm trong tay, lúc này hơi lo lắng nói.
Đúng là vậy thật.
Lúc này ở giữa sân, khối tập đoàn Phong Hạo đúng là khí thế ngất trời.
Nhưng khí thế không thể giết người.
Muốn giết người, còn phải dựa vào hỏa lực cường đại.
Nhưng cấp bậc vũ khí của khối tập đoàn Phong Hạo, căn bản không thể sánh bằng của đám John.
Hơn nữa nói ra, những binh sĩ quân đội chính quy của John, tố chất tác chiến cũng siêu cấp cường hãn.
Cứ theo đà này, đám Liễu Tông Trạch chắc chắn sẽ bị đánh trở về.
“Đến rồi! Đến rồi!”
Bỗng nhiên Diệp Thiên Long vỗ tay một cái, đặt ống nhòm xuống, vươn tay chỉ về phía xa.
“Cái gì?”
Ông Trần vội vàng điều chỉnh ống nhòm, nhìn về bên kia.
Những người khác cũng điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm, nhìn theo phương hướng ngón tay Diệp Thiên Long chỉ.
“Ôi mẹ ơi! Thật nhiều người!”