RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1732

Lê Tiểu Quyền càng nổi cơn giận dữ, lạnh lùng nhìn Cao Phong nói: “Anh cũng không tự nhìn lại một chút xem chính mình có cái đức hạnh gì, tôi không bảo anh quỳ xuống để nói lời xin lỗi với tôi đã là cho Lâm Hướng San mặt mũi rồi.”

“Chính bản thân của một Bồ Tát bùn giống như anh cũng đều khó có thể tự bảo toàn được, vậy mà lại vẫn còn muốn đi ban phát sự thiện lương của mình hay sao?”

“Ông đây ngược lại muốn nhìn xem một chút, chuyện này anh muốn xen vào như thế nào!”

“Nếu như mà anh không thể giải quyết được ổn thỏa, vậy thì ngày hôm nay, ông đây sẽ khiến cho hai người các người, không đúng, là ba người các người đều phải quỳ xuống trước mặt của ông đây!” Lê Tiểu Quyền cười lạnh không dứt mà nhìn thẳng về phía Cao Phong nói.

Cao Phong nhìn bộ quần áo đang mặc ở trên người của Lê Tiểu Quyền hai lần, sau đó hờ hững nói: “Bộ quần áo này của anh đúng thật là sản phẩm của một thương hiệu nổi tiếng của quốc tế, ở trong cửa hàng chuyên kinh doanh độc quyền có thể được bán đến mức giá khoảng bảy mươi triệu, còn nếu như là bản hạn chế số lượng thì cũng chỉ hơn tám mươi triệu không tới một trăm triệu mà thôi.”

Dựa theo những lời nói chậm rãi được thả ra từ trong miệng của Cao Phong, trong nháy mắt, Lê Tiểu Quyền cũng rơi vào trạng thái ngây ngẩn.

Nếu như nói Cao Phong chẳng qua chỉ là thuận miệng nói mò thôi thì chắc chắn là anh sẽ không có cách nào có thể nói ra giá cả một cách chính xác đến như vậy được.

Cái tên thanh niên thấp kém Cao Vũ này, vậy mà lại vẫn có sự nghiên cứu thấu đáo đến như vậy đối với những loại mặt hàng xa xỉ phẩm giống như thế này?

“Anh…” Lê Tiểu Quyền một lần nữa đưa ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới của Cao Phong một lướt, au đó có chút nghi ngờ không thôi muốn mở miệng.

“Tha cho người có thể tha, tôi thay người đàn ông này bồi thường cho anh một trăm triệu, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi.”

Cao Phong hờ hững nói ra lời này, sau đó ngay ở dưới những con mắt của mọi người xung quanh, anh tiện tay kéo khóa chiếc ba lô trên lưng ra, lấy một trăm triệu tiền mặt đưa cho Lê Tiểu Quyền.

Mọi người ở bốn phía xung quanh một nữa rơi vào ngây ngốc, khó trách trước đó Cao Phong coi thường bốn mươi triệu kia của Lê Tiểu Quyền, khi đó còn có người cảm thấy Cao Phong đang cố gắng phồng má để giả làm người mập, cố gắng giãy dụa vô ích.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại, người ta rõ ràng là quả thật không thiếu tiền!

“Cậu bạn gì đấy ơi, chuyện này…” Người đàn ông trung niên mặc bộ đồng phục của nhân viên giao hàng kia thấy vậy thì lập tức đưa tay lên, muốn ngăn cản hành động của Cao Phong.

Nhưng mà Cao Phong lại vẫn kiên trì đưa tiền, không chút nào nao núng, nếu như Lê Tiểu Quyền không cầm lấy số tiền này, vậy thì chắc chắn chuyện này cũng không có cách nào giải quyết được êm thấm.

Dẫu sao nói thế nào đi nữa, cũng đúng là cô bé kia đã đá trúng quần áo của Lê Tiểu Quyền.

“Bộp!”

Một trăm triệu tiền mặt được Cao Phong đặt xuống trên mặt bàn.

“Như thế này là được rồi chứ?” Cao Phong thản nhiên cất lời nói.

Lê Tiểu Quyền gắt gao nhìn chăm chú vào một trăm triệu mà Cao Phong đặt ở trên mặt bàn kia, quả tấm bên người cũng chậm rãi siết thật chặt lại, hai hàm răng cũng nghiến vào nhau tạo thành những tiếng kẽo kẹt vang dội.

Ngày bình thường đều là Lê Tiểu Quyền anh ta cầm tiền đi đập người khác, hôm nay anh ta vậy mà lại bị người cầm tiền bồi thường!

Điều này đã làm cho Lê Tiểu Quyền cảm thấy, hành động này của Cao Phong là đang làm nhục anh ta!

“Tao cái con mẹ nó!”

Lê Tiểu Quyền thẳng tay quăng một trăm triệu kia sang một bên, sau đó vô cùng phẫn nộ mà hét lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía Cao Phong.

“Ông đây thiếu một chút tiền này của mày hay sao? Tiền tiêu vặt một tháng của ông đây cũng phải trên hai tỷ, còn mày thì tính là cái thá gì mà cũng dám phô trương tiền của ở trước mặt của ông đây?” Lê Tiểu Quyền giống như là đã phát điên, tiến lên trước một bước, sau đó lại chỉ vào lỗ mũi của Cao Phong mà mắng to.

Cặp mắt đỏ ngầu và hàm răng đang cắn thật chặt kia tựa như là một con thú hoang hung mãnh, đang muốn xé toạc Cao Phong ra thành từng mảnh vụn nhỏ vậy.

“Tiền, chúng tôi cũng đã bồi thường rồi, anh còn muốn như thế nào?” Cao Phong hờ hững hỏi lại.

“Hôm nay ông ta nhất định phải quỳ xuống cho tao!” Lê Tiểu Quyền trợn mắt nhìn Cao Phong, sau đó đưa tay chỉ vào người đàn ông trung niên làm công việc giao hàng kia mà hô lên.

Những nhân viên phục vụ ở bên trong toa tàu nhìn thấy cảnh này thì cũng chỉ đứng ở bên cạnh hai bên toa xe mà không dám đi tới can thiệp.

Thật ra thì đám người trưởng tàu bọn họ đã tới từ sớm, nhưng mà sau đó bọn họ lại nhận được ánh mắt tỏ ý bảo bọn họ lui ra của Cao Phong.

Nếu như chuyện này thật sự bị làm lớn lên, vậy thì Cao Phong cũng không muốn có nhiều người hơn bị dính líu vào trong sự việc lần này.

Bình luận

Truyện đang đọc