RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3073

“Cao Phong, cậu còn tức điều gì nữa? Cậu bây giờ còn tức giận điều gì nữa chứ?”

“Cứ tiếp tục tức đi! Nào, dơ súng lên bắn tôi đi!”

“Thật là tự nghĩ mình giỏi đấy à? Cậu tự cho là ai cũng phải nghe lời cậu sao?”

Trước kia một đám người nhà họ Diệp quỳ xuống trước Cao Phong, lúc đó như lại khôi phục lại thời kì kiêu ngạo, trong mắt coi thường người khác trước đó.

Từng người từng người một từ dưới đứng dậy, chẳng thèm ngó ngàng, nở nụ cười lạnh nhạt với Cao Phong.

Hôm nay, quân cứu viện nhà họ Diệp đã đến, bọn họ tại sao phải sợ hãi Cao Phong chứ?

Nhìn thấy một loạt biểu hiện đó nhà họ Diệp, Diệp Thiên Long chỉ cảm thấy sắc mặt đỏ hồng, ông ta cảm thấy mất mặt thay nhà họ Diệp!

Ông cụ Diệp cũng chống cây gậy, từ từ chầm chậm bước đến trước mặt đám người nhà họ Diệp, nhìn Cao Phong cười nói: “Tôi đã từng nói, ở đây là Việt Nam, không chứa chấp cậu giở trò ngang ngược, lưu manh!”

“Cậu thật to gan, đến đối đầu với quân đội?”

“Tôi cũng không giấu gì nữa, những người này thực ra không phải là Thiên Long gọi đến, mà là quan hệ của tôi.”

“Bây giờ, tôi hỏi cậu, cậu có dám để những người phía sau cậu đến đối kháng với những người ngoài kia không?”

Ông cụ Diệp nói những lời lẽ kia ra, khuôn mặt hiện đầy sự tự tin.

Mà nhà họ Diệp ở phía sau không, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.

Bọn họ đã bắt thóp của Cao Phong, cho rằng anh tuyệt đối không dám làm như vậy.

Nếu anh thật sự làm như vậy, cho dù thần tiên đến, cũng không giữ được anh.

Không chỉ anh, mà tất cả mọi người ở phía sau anh đều sẽ bị tội mưu phải mà xử tội, giết ngay tại chỗ cũng không có gì quá đáng.

Trước sự khinh thường và chế giễu của mọi người trong nhà họ Diệp và cả sự lo lắng của mọi người phía sau, Cao Phong đột nhiên nở một nụ cười trên miệng.

Nụ cười ấy chất chứa nỗi buồn và sự uy nghiêm bất tận.

Nó lại càng giống như một vị vua sói đơn độc, mặc dù anh chiến đấu một mình, khí chất của anh vẫn không hề giảm.

“Tôi đã nói, hôm nay cho dù ai đến, tôi cũng muốn gặp cô ấy, đưa cô ấy về nhà!”

“Tôi muốn đưa cô ấy về nhà! Ai cản, tôi sẽ giết người ấy!”

Một câu nói này của Cao Phong đã lần nữa thể hiện rõ lập trường của bản thân.

Trong lòng mọi người đều run lên, Cao Phong có ý gì, thật là muốn chống lại tám nghìn quân sao?

Nếu thật sự là như vậy, vậy tuyệt đối chỉ có con đường chết!

Dù gì, tám nghìn quân lúc này, cũng chỉ là mở đầu trận.

Nước Việt Nam to như vậy, đừng nói tám nghìn người, tám mươi nghìn người, thậm chí tám trăm nghìn người cũng có thể dễ dàng điều động được.

Chỉ thấy Cao Phong đếm số giây, lại nhìn về hướng của Long Tuấn Hạo: “Tuấn Hạo, đợi chút nữa, mọi người đưa người về.”

“Còn tất cả mọi người, đều đi vê hết! Cho dù là khối tập đoàn Đế Phong hay là tổ chức võ sĩ bi*n đ*ng, tất cả đều về đi.”

“Bao gồm mệnh lệnh trước đây tôi truyền đạt xuống, bao gồm các binh sĩ Phong Hạo về phái Tam Giác Vàng, cũng toàn bộ giải tán trang bị.”

Một lời nói này của Cao Phong, nói rất nghiêm túc, không có ý gì như đang nói đùa.

Khi nghe thấy lời nói của Cao Phong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cao Phong trước đó đã nói rằng anh sẽ giết bất cứ ai ngăn cản anh.

Vì vậy, mọi người cảm thấy rằng anh muốn cố gắng đối đầu với quân đội.

Nhưng bây giờ anh lại muốn đuổi tất cả mọi người và để họ quay trở về.

Sau đó, anh giết như thế nào?

Lẽ nào anh định một mình tiếp tục đối đầu với nhà họ Diệp?

“Anh Phong? Anh nói cái gì đấy, còn anh thì sao?” Long Tuấn Hạo nhau mày hỏi.

“Tôi không đi, tôi còn phải đi tìm cô ấy.”

“Vợ tôi sống chết chưa rõ, tôi đi kiểu gì? Haha…”

Cao Phong chầm chậm đưa tay ra, anh lấy ra một điếu thuốc để châm, và nhấp một ngụm dài.

Bình luận

Truyện đang đọc