RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1571

“Ha ha hai”

Long Tuấn Hạo dùng họng súng gãi gãi ở trên đầu, nhịn không được cười ha ha.

“Sao so bì được, anh Phong nói, hôm nay, ai cũng không thể giết mấy người, nhưng mà…

“Anh ấy không có nói, ngày mai tôi không thể giết mấy người a, ha ha!”

“Kỳ thật mấy người hẳn là phải cảm tạ chị dâu Tuyết Mai của tôi, có cô ấy câu tinh, ít nhất có thể cho mấy người thống khoái!”

Giọng nói của Long Tuấn Hạo rơi xuống, một chân đá vào miệng Kim Văn Khang, sau đó không chút do dự tung ra một cú.

“Ầm!”

Một tiếng vang dội, thân thể mọi người vì vậy mà bị chấn động.

Kim Phúc Khang ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, trực tiếp bị bắn trúng mi tâm, chết ngay tại chỗ.

Cho tới khi chết rồi, Kim Phúc Khang vẫn còn trợn tròn mở to hai mắt, cứ như vậy mà chết không nhắm mắt.

Trong lòng ông ta còn đang mang kế hoạch làm sao để báo thù, nhưng hôm nay ngay cả thành phố Hà Nội ông ta cũng không có bước chân ra ngoài, vậy mà cứ thế bị giết chết, có thể nhắm mắt mới là lạ.

Kim Phúc Khang chết, mọi người đều là câm như hến, không dám nói lời nào.

“Anh Phong nói, hôm nay không thể động các người, vậy tôi chắc chắn làm theo lời anh ấy. Vốn dĩ là chuẩn bị ngày mai sẽ tới lượt các người,…”

“Nhưng tôi đặc biệt suy nghĩ một chút, ngày mai tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, sợ rằng không có thời gian chơi cùng đâu.”

“Dù sao thì hôm nay hay ngày mai cũng đều như nhau. Nếu đã thế vậy, hôm nay giải quyết cho xong đi, mau quỳ xuống cho ông!”

Long Tuấn Hạo mắng lớn, vung tay bắn ra một phát súng.

“Ầm!” Phát súng này đã chuẩn xác bắn thẳng vào đùi Kim Nhạc Sơn, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Mọi người đồng loạt sợ tới sắc mặt trắng bệch. Bọn họ không biết câu nói này của Cao Phong rốt cuộc có phải là ý này hay không.

Bọn họ chỉ biết là, hôm nay bọn họ khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.

“Thả chúng tôi, cầu xin anh thả chúng tôi ra. Hiện tại sản nghiệp của nhà họ Kim đang nằm trong tay tôi, tôi có tiền, tôi có thể cho các anh.” Kim Nhạc Sơn cắn răng nhịn đau cố gắng nói.

“Đúng đúng đúng, chúng tôi có thể cho anh tiền. Anh vì Cao Phong bán mạng, Cao Phong cũng không cho được anh bao nhiêu, còn chúng tôi có thể cho, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Kim đều cho anh.”

Kim Hồng Vũ cũng sợ hãi tới kinh hồn táng đảm mở miệng nói: “Long Tuấn Hạo, trước đó anh là bá chủ của thành phố Hà Nội, Cao Phong bây giờ vậy mà đang đạp lên đầu anh, trong lòng anh cam tâm sao?”

“Anh cam tâm tôi cũng không cam lòng, anh tại sao lại không cướp lại vị trí của anh ta? Anh ta cho dù ở phương diện nào cũng không bằng anh, không có các anh, anh ta chẳng là cái thá gì cả.”

Kim Hồng Vũ tốc độ nói cũng thật nhanh, không ngừng khiêu khích Long Tuấn Hạo.

Nghe xong Long Tuấn Hạo không nói lời nào, cười lạnh một tiếng: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi chết đi!”

“Pằng!”

Một phát súng găm thẳng trên trán Kim Hồng Vũ, lại là một phát lấy mạng.

Trong vòng chưa đầy một phút ngắn ngủi, Kim Phúc Khang cùng Kim Hồng Vũ đều nằm trên đất chết không nhắm mắt.

Chỉ còn lại đám người của Kim Nhạc Sơn bị sợ đến choáng váng, toàn thân mềm nhũn không nói được câu nào.

“Đã tìm chết, còn muốn khiêu khích quan hệ của ông đây với anh Phong?”

“Ông đây từ nhỏ đã xem bói, kiếp này Long Tuấn Hạo này có phúc lớn, nhưng không có mệnh đế vương, sinh ra chỉ có thể đi theo phò tá người có mệnh đế vương mà thôi.”

“Có nói với các người các người cũng không hiểu. Các người chính là thứ lòng lang dạ sói, ngay cả người nhà mình cũng có thể đem ra bán, vậy các người có thể hiểu được bao nhiêu?”

“Còn ông ta nói cái gì, anh Phong nếu không có chúng ta thì không là cái thá gì? Hôm nay nhà họ Long sẽ cho các người một bài học!”

“Suy nghĩ một chút về Lưu Bị của Tam Quốc Diễn Nghĩa, hắn bàn về võ lực không bằng Quan nhị gia cùng Trương Phi, bàn về mưu trí không bằng Gia Cát Khổng Minh, nhưng vì sao hắn có thể làm hoàng đế, vì sao những người khác lại thề chết theo hắn!”

“Có thể để cho người ngoài tin phục mà đi theo, đây mới chính là bản lĩnh lớn nhất, dù có nói các người cũng không hiểu.”

Bình luận

Truyện đang đọc