Chương 3529
“Sau khi bố trí xong, chúng ta chỉ cần thu gom mẻ lưới dã trải sẵn, đến lúc đó chúng ta tha hồ mà giết bọn chúng, hoàn toàn dập tắt mọi thứ.” Nói đến đây, trong mắt Cao Phong tràn đầy vẻ hung tợn.
“Anh Phong, chúng em hiểu rồi!”
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đều nghiêm túc gật đầu.
Sau đó Cao Phong đưa thông tin mà anh đang cầm trong tay cho Long Tuấn Hạo.
Cao Phong đa xem qua những thông tin này khi anh còn đang ngồi trên máy bay.
Tất cả đều là thông tin mật, cho dù là phân loại và thu thập lực lượng hay triển khai lực lượng, tất cả đều được ghi lại rõ ràng.
“Đây là thông tin do Lâm Thừa Khải đưa ra, kết hợp với tình hình thực tế ở đây để chuẩn bị kế hoạch chiến đấu. Hãy lợi dụng thời gian còn lại của chúng ta sao cho khôn khéo nhất.”
“Phát súng đầu tiên sẽ khai hỏa vào đêm nay.”
Cao Phong chậm rãi nói, ánh mắt anh lạnh lùng.
“Đã rõ!” Long Tuấn Hạo xoa xoa lòng bàn tay, cho dù bây giờ chiến sự căng thẳng anh vẫn ung dung tựa như bản thân không có liên quan đến cuộc chiến này vậy.
Liễu Tông Trạch không giống như Long Tuấn Hạo, anh ta cẩn thận xem xét thông tin, rồi vạch ra một số kế hoạch tạ thời trong đầu. Chiếc xe phóng nhanh trên con đường và rồi dừng lại ở Khối tập đoàn Phong Hạo. Lúc này đã gần sáu giờ sáng, mặt trời từ từ nhô lên, xóa tan đi bóng đêm, ánh sáng một lần nữa lại xuất hiện trên Trái Đất.
Cao Phong chậm rãi xuống xe, lòng bàn chân nhẹ xuống đất.
“Anh Phong, nhìn xem, đây là lãnh thổ của chúng ta!”
“Cho dù có ngày chúng ta không thể tồn tại ở quê dương nữa thì vẫn có thể tiếp tục công việc tại đây được!”
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch mỗi người đứng ở hai bên Cao Phong rồi chỉ về phía trước nói. Cao Phong đảo mắt nhìn xung quanh. Một doanh trại khổng lồ cứ thế đập thẳng vào mắt anh.
“Anh Phong, đây vốn là một thị trấn nhỏ nhưng bị chúng ta trưng dụng.”
“Sau đó, ngày càng nhiều người đến đây. Họ bắt đầu xây dựng, mở rộng xung quanh cho nên diện tích cơ sở ngày càng lớn hơn.”
Liễu Tông Trạch nhìn về phía xa giải thích với Cao Phong.
Cao Phong chậm rãi gật đầu, trực tiếp leo lên nóc xe, quan sát khắp mọi nơi.
Và Long Tuấn Hạo trực tiếp đưa một cái ống nhòm cho Cao Phong để sử dụng.
Trong ống nhòm, tường rào cao lớn ở phía xa được canh giữ chặt chẽ, trên tường rào còn có vô số đèn pha.
Và từ chỗ của Cao Phong nhìn đến, còn có thể thấy những binh sĩ đang trực ở chỗ tường rào, kết nối chặt chẽ, phòng thủ không có góc chết.
Lại nhìn từ hướng khác, có thể thấy lá cờ Phong Hạo ở khắp mọi nơi, từng chiếc đứng thẳng, mang theo khí thế ngút trời tung bay trong gió.
Ở doanh trại, khu ăn uống, nơi huấn luyện, những nơi khác đều được phân chia rất đúng chỗ.
Phải nói rằng, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch xây dựng nơi này, quả thực khiến Cao Phong vô cùng kinh ngạc.
“Anh Phong, anh hãy đi theo em.”
“Lần đầu tiên anh tới đây, dù như thế nào đi nữa, cũng phải để cho các anh em nhìn thấy một chút.”
Long Tuấn Hạo hô lên, sau đó trực tiếp dẫn Cao Phong đi về phía quân đội bước lên trên đài.
Liễu Tông Trạch cũng đi theo phía sau, vẻ mặt vô cùng kích động.
Dù gì thì anh ta cũng đã từng ở nơi này một khoảng thời gian rất dài rồi.
Anh ta cũng đã từng đứng trên đài cao kia, vô số quân nhân, dẫn đầu mọi người trở về Việt Nam.
Chỉ vì một tiếng anh Phong.
“Lộc cộc, lộc cộc!”
Cao Phong không nói một lời trong suốt quá trình, được Long Tuấn Hạo dẫn đi, bước lên cái đài to lớn này.
Cái đài cao này vốn dĩ ban đầu cũng không thấp, nhưng bây giờ được xây dựng lại, đã cao đến bảy, tám mét.
Cao Phong đứng ở nơi này, mặt hướng về phía đông, đúng lúc có thể lờ mờ nhìn thấy mặt trời đang từ từ mọc lên.
Lúc này, quảng trường rộng lớn trước mặt không có một ai.
Cao Phong dựa vào lan can mà nhìn, trong lòng vô cùng xúc động, lại không nhịn được mà sinh ra một cảm giác hào hùng.
“Lại đây! Các anh em!”