Chương 3154
Chỉ là trong nháy mắt đã có thể quét qua cổ của một người trung niên nhà họ Đặng.
Máu tươi phun ra, tên trung niên nhà họ Đặng này trừng to hai mắt, hai tay che cổ, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Cậu là một thằng khốn!”
“Cậu là đồ khốn khiếp trời đánh!”
Ông cụ Đặng trợn to hai mắt, trong ánh mắt phẫn nộ đến cực điểm.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người, ánh mắt này của ông ta tuyệt đối giết chết Cao Phong trong nháy mắt. “Không sai, trời sẽ đánh tôi.”
“Đáng tiếc, nhà họ Đặng các người, không phải trời!”
“Cho nên, ông không giết được tôi, ha ha…”
“Ba! Hai! Một!”
Đếm ngược ba tiếng, đến cuối cùng, Cao Phong lại chém một đao.
“Phụt phụt phụt!”
Lúc này đây, lưỡi đao liên tục chém chết hai người, hai người nhà họ Đặng, cũng ôm cổ ngã xuống đất.
“Xin lỗi, lại làm một người nữa bị thương rồi.”
Khóe miệng Cao Phong cong lên, giọng điệu mang theo ý cười áy náy, nhưng nụ cười âm u trên mặt lại không nhìn thấy nửa điểm hối lỗi của anh!
“Chắc chắn cậu sẽ hối hận! Tôi thề là cậu sẽ phải hối hận!”
“Diệp Thiên Long, nếu như ông không ngăn cản cậu ta lại, tôi cam kết để nhà họ Diệp các người cũng phải hối hận! ”
“Tôi thề sẽ khiến cho tất cả các người đều hối hận!”
Ông cụ Đặng nổi giận rống lên một trận, rơi vào trạng thái phẫn nộ.
Nghe ý định của ông ta thì nhất định nhà họ Đặng chắc chắn vẫn còn một con át chủ bài nào đó chưa được đưa ra.
Cho nên ông cụ Đặng mới dám chắc chắn có cơ sở như vậy, cho đến bây giờ vẫn không có một chút muốn sám hối như cũ.
“Trước khi hối hận, cũng phải giết xong người nhà họ Đặng các người rồi nói sau.”
“Không quỳ, vậy thì tôi sẽ tiếp tục chém nữa!”
Cao Phong hơi trầm ngâm hai giây, không do dự nữa, lại quét ngang một đao.
“Phụt xoẹt!”
Cao Phong lúc này hoàn toàn coi mạng người như cỏ rác.
Đó là nói giết là sẽ giết, giống như một đồ tể chân chính vậy.
Anh muốn giết hết người nhà họ Đặng, giết hết đến khi hàng vạn người nể phục, giết đến hàng vạn người sợ hãi, giết đến mức người bên ngoài phải kinh hồn bạt vía.
Anh phải giết hết, bất kể là ai, lúc muốn động đến Kim Tuyết Mai thì đều phải ngẫm lại hậu quả này trước.
Cho nên, Cao Phong nhất định phải lập uy này, mặc kệ như thế nào đều phải giết đến cùng, giết đến khi trời đất lật úp.
Giết cho đến khi tất cả mọi người, mỗi lần nhắc tới cái tên Cao Phong đều sẽ sợ hãi.
Chỉ có như vậy, sẽ không ai dám động vào anh nữa, kể cả nhìn cũng không dám nhìn, ngồi cạnh cũng không dám ngồi cạnh!
“Ba! Hai!”
Cao Phong vung một đao chém ngã một người, bắt đầu đếm ngược lần thứ hai.
Ngay lúc này, đột nhiên một người nhà họ Đặng khác trực tiếp đứng lên.
“Anh muốn làm gì?”
Sắc mặt Cao Phong lạnh lẽo, anh cũng không cho phép những người này đứng lên.
Chỉ thấy người trung niên này đỏ hai mắt, giống như điên cuồng chạy về phía ông cụ Đặng.
“Con mẹ nó ông còn không quỳ đi!”
“Có phải ông muốn cho tất cả chúng ta cùng chết hay không!”
“Ông là tên chết tiệt, lá bài cuối cùng của ông sao lại không dám bỏ ra đi!”
Trong mắt người trung niên này tràn đầy tơ máu, hung hăng đá về phía ông cụ Đặng một phát.
“Bốp!”
“Phụt!”
Người trung niên không chút lưu tình, hung hăng đá vào chân ông cụ Đặng một phát.