RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2032

“Tôi thật sự là muốn nhìn, ông có dám nổ súng bắn tôi hay không!” Lê Tiểu Quyền một bên duỗi tay bắt lấy cái súng, một bên cười lạnh một tiếng nói.

“Phanh!”

Vừa dứt lời, người đàn ông kia không chút do dự vặn vẹo thủ đoạn, họng súng nhắm ngay trên mặt đất trước mặt của Lê Tiểu Quyền, không nói hai lời bóp cò súng.

Một tiếng súng vang, cách phía trước mũi chân chỗ Lê Tiểu Quyền đúng một đoạn tầm hai mươi centimet, nháy mắt đã bắn ra một cái lỗ đạn.

Lê Tiểu Quyền bước chân bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt cũng là chợt trở nên trắng bệch vô cùng.

Mà những người xung quanh đó, cùng là một động tác nhất trí lui ra sau một bước.

Này…

Này này này, là súng thật!

“Dừng bước! lại ồn ào nhiễu loạn rồi, tôi có quyền lực đem anh ra mà đánh gục.” Người đàn ông thu hồi súng lục, nhìn Lê Tiểu Quyền nhàn nhạt nói.

Lê Tiểu Quyền, nháy mắt héo đi xuống, cũng không dám nổi loạn đánh rắm.

“Các ông đến cuối cùng là ai, dám ở thủ đô sử dụng vũ khí nóng?”

Thương Tuấn Hồng mặt mang âm trầm, nhìn năm tên đàn ông hỏi.

“Chúng tôi không cần phải báo cho anh biết thông tin của chúng tôi, dù là ai có thân phận lớn hơn cậu, cũng đều không có tư cách này.”

“Chỉ bằng các anh ở thành phố Phù Sinh sử dụng binh khí để đánh nhau, tôi đều có thể bắt các cậu.”

“Nếu thức tỉnh rồi, liền chạy nhanh cút đi.”

Người đàn ông mặt không biểu tình nói xong, thuận tay đem súng lục đóng lại chốt an toàn của súng, bỏ vào bao đựng súng bên trong.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát vô cùng thuần thục, hiển nhiên là trải qua sự huấn luyện chính thức.

Thương Tuấn Hồng ước chừng trầm mặc gần nửa phút, càng muốn trong lòng càng là không cam lòng.

“Cùng đều là dùng binh khí để đành nhau ở đây, vì cái gì mà ông lại mặc kệ anh ta chứ?” Thương Tuấn Hồng cắn răng chỉ vào Cao Phong bắt đầu điên cuồng mà cắn.

Nghe đến đó, trên mặt người đàn ông đang cầm súng, rõ ràng xuất hiện một tia không kiên nhẫn.

“Không phục sao? Không phục thì cứ đi tố tội tôi đi.” Ngữ khí của người đàn ông này rất là hùng hồn trả lời.

Một câu, trực tiếp đem Thương Tuấn Hồng phong kín đường lui.

Tôi liền minh bạch nói cho anh biết, ta theo phe của Cao Vũ bên kia, anh có thể làm gì được tôi?

Thương Tuấn Hồng, không có lời gì để nói nữa.

Trừ phi, anh ta muốn bị bắn.

“Hay! Hay lắm!” Thương Tuấn Hồng đem hàm răng cắn kẽo kẹt rung động, theo sau quay đầu nhìn về phía Cao Phong: “Anh cứ chờ đó cho tôi, chúng ta chưa xong chuyện này hôm nay đâu, còn chưa có kết thúc.”

“Đúng vậy, chuyện này không để yên!” Lê Tiểu Quyền lập tức cũng tiếp một câu.

Anh không dám lên mặt với những tên đàn ông ở trước mặt, nhưng ở trước mặt của Cao Phong lại là vô cùng khoe khoang.

Người đàn ông cầm súng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm, vẫn giữ sự trầm mặc không nói.

“Đương nhiên sẽ không để yên, các người dòng họ Lê cùng với dòng họ Thương, tôi sẽ thu thập từng cái từng cái một.”

“Nhớ kỹ, tôi sẽ thu thập từng tên một.” Cao Phong ảm đạm cười, khóe miệng hiện lên một tia hài hước.

Lời nói vô cùng cuồng ngạo này, làm cho tất cả mọi người là nghe vô cùng ngây ngốc.

Thủ đô này có bốn dòng họ nhỏ, cao nhất là dòng họ Lê và dòng họ Thương, anh lại muốn thu thập từng cái sao?

Anh sao lại không lên trời luôn đi?

“Tôi bỗng nhiên nhớ tới, không phải anh đã từng nói, làm cho tôi trong vòng hai ngày quỳ gối trước mặt của anh hay sao?”

“Hiện tại là đã ba ngày trôi qua rồi, sao anh vẫn chưa làm cho tôi quỳ xuống trước mặt của anh vậy? Năng lực hùng hồn lúc đó của anh đi đâu cả rồi?” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng, nhìn Cao Phong hỏi.

“Anh…” Cao Phong dừng một chút, mặt mang nghiền ngẫm nhiều sắc thái hỏi: “Anh là gấp gáp như thế này, có phải là không chờ nổi nữa không?”

“Tôi…” Lê Tiểu Quyền nghe xong liền sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi, mắng mỏ: “Không phải cậu nói muốn tôi quỳ xuống trước mặt cậu sao? Hay thật, có thể khiến cho tôi quỳ xuống cơ đấy!”

“Trên đời này cũng có yêu cầu vô sỉ đến vậy sao, đúng là cho tới bây giờ tôi mới học được.”

Bình luận

Truyện đang đọc