RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2465

Thậm chí hai người vệ sĩ kia cũng không dám đi lên kéo ông ta dậy, vì sợ mình cũng bị mọi người dẫm đạp dưới chân.

Mọi người nâng Cao Phong nên, vừa vui mừng vừ đi về phía đoàn xe ô tô bên kia.

Sau khi mọi người rời đi thì Lý Văn Cử nằm trên mặt đất, khuôn mặt béo ục ịch với cái đầu to và đôi tai to của ông ta đã sưng tấy lên, chẳng khác gì mặt một con lợn.

“Á! Cứu, cứu tôi với!” Lý Văn Cử đau đớn rên rỉ trên mặt đất.

“Ầm!”

Khi La Vĩnh Tuyên thấy đám người Lâm Vạn Quân rời đi thì anh ta vội vàng xoay người chạy đến lên trên và đá vào người Lý Văn Cử.

Lý Văn Cử cố gắng hết sức mở đôi mắt sưng tấy của mình ra thì nhìn thấy hành động của La Vĩnh Tuyên, ông ta bật khóc ngay tại chỗ.

“Giám đốc La, giám đốc La chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao bọn họ có thể dẫm đạp nên người tôi như thế!” Trong lòng Lý văn Cử không phục.

“Dẫm ông? Ông nên cảm thấy bản thân mình rất may mắn đi!”

“Nếu không phải đám người của cậu Long đang đi đón Cao Phong, nên tâm trạng của bọn họ rất tốt, nếu không phải ông không đủ tư cách để bọn họ ra tay thì hiện tại ông không nằm đây nói chuyện với tôi đâu, ông có biết tại sao không?” La Vĩnh Tuyên lạnh lùng nói.

“Tại sao?” Lý Văn Cử theo bản năng hỏi.

“Bởi vì, khi đó ông chết rồi.”

Sau khi La Vĩnh Tuyên nói xong thì xoay người đi về phía đoàn xe: “Tôi khuyên ông một câu, ông ở đâu thì đi về đó đi, việc hợp tác này của chúng ta hủy bỏ nếu không thì không ai cứu được ông đâu.”

“Cậu ta là ai vậy, cậu ta nghĩ mình là vua ở đây à, thích giết ai thì giết chắc?” Lý Văn Cử sầm mặt ngồi dậy hét lớn.

La Vĩnh Tuyên hơi dừng lại.

“Cậu ta không phải là ai cả, cậu ta tên là Cao Phong, thuộc khối tập đoàn Đế Phong.”

Nói xong câu này thì La Vĩnh Tuyên cũng không dừng chân, anh ta trực tiếp đuổi theo mọi người trong đội ngũ.

“Cao Phong? Đế Phong…” Lý Văn Cử nói vài câu sau đó ông ta im lặng.

“Giám đốc Lý, anh nói khối tập đoàn Đế Phong này có phải là của Cao Phong đó không?” Một tên vệ sĩ đi lên trầm giọng hỏi.

Lý Văn Cử vẫn không nói chuyện.

Vệ sĩ kia dừng lại, sau đó lại nói nhỏ tiếp: “Nếu đúng là như vậy thì anh ta thật mạnh? Anh ta đúng không phải vị vua nào cả, nhưng nếu ở thành phố Hà Nội này thì anh ta còn có quyền lực hơn cả một vi vua!”

Lý Văn Cử vẫn không nói chuyện.

Cả người ông ta tái nhợt, giống như bị điện giật vậy, rên rit gần hai phút thì ông ta mới bật dậy từ trên mặt đất.

Ông ta không nói câu nào cả, trực tiếp đi về phía phòng soát vé.

“Nhanh lên, nhanh đặt vé khứ hồi ở chuyến bay ngắn nhất, chúng ta ,phải đi ngay, nhanh chóng rời khỏi đây…” Lý Văn Cử run rẩy hét lên.

Hai người vệ sĩ không dám thờ ơ, vội vàng chạy theo ông ta.

Hàng trăm chiếc xe ô tô sang trọng đi ra từ sân bay thành phố Hà Nội, mọi người đi trên đường vội vàng tránh sang một bên.

“Cậu Phong, tình hình bây giờ ở Nội Thành như nào rồi, Khổng Duệ Chí nói không rõ lắm.”

“Anh Phong, có phải có người ở Nội Thành gây chuyện với anh không? Tôi đã muốn đến Nội Thành từ lâu lắm rồi, nhưng tôi không yên tâm để cho người khác bảo vệ núi Bồng Thiên.”

“Cậu Phong, chúng ta có thể trở lại thành phố Đà Nẵng không?”

Trên chiếc RV sang trọng mọi người vây quanh hỏi Cao Phong.

Khi Cao Phong ở Nội Thành bọn họ rất ít khi gọi cho Cao Phong vì sợ sẽ gây rắc rối cho Cao Phong.

Nhưng trong lòng bọn họ bao giờ cũng lo lắng cho tình trạng của Cao Phong khi ở Nội Thành.

Cuối cùng bây giờ Cao Phong cũng về rồi, bọn họ không nhịn được nữa nên hỏi Cao Phong tới tấp.

Nhưng mà Cao Phong không nói câu nào cả và anh cũng không trả lời câu nào.

“Tất cả mấy câu các cậu hỏi bây giờ tôi chưa trả lời được.”

“Tôi sẽ từ từ trả lời các câu hỏi này, nhưng bay giờ thì hãy dẫn tôi về núi Thiên Bồng trước đã!”

Giọng nói của Cao Phong rất nghiêm túc, trong ánh mắt anh có khát vọng.

Mọi người hơi sửng sốt nhưng sau đó thì đồng loạt ồ lên một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc