Chương 3489
“Bà ấy cầu xin chúng ta nhận nuôi con, hơn nữa còn để lại một tài khoản hai tỷ đồng cùng với mặt dây chuyền màu xanh. Cả tên của con cũng là do bà ấy đặt, bà ấy nói gọi con là Tuyết Mai, về phần họ thì lấy theo họ Kim nhà chúng ta.”
Kim Ngọc Hải bước lên một bước chỉ vào vị trí trước giường bệnh nói.
Kim Tuyết Mai gật đầu, chậm rãi bước tới sau đó lại chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bởi vì nhiều năm không có người tới nên nơi này cũng phủ đầy bụi, một lớp bụi rất dày.
Nhưng Kim Tuyết Mai lại chẳng hề để ý, chầm chậm ngồi xuống nơi ấy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cao Phong vốn định khuyên can nhưng anh lại chần chừ một chút, cuối cùng vẫn từ từ thu tay về.
Có những lúc an ủi cũng không có tác dụng, ở bên cạnh Kim Tuyết Mai nhìn cô giải tỏa nỗi buồn mới chính là sự an ủi lớn nhất.
“Mẹ, con biết trong lòng mẹ có nỗi khổ, nhưng mẹ cũng không thể bỏ lại con như vậy chứ! Nếu như không phải là Cao Phong gặp được cha thì cả đời này con không thể gặp được cha mẹ ruột của mình rồi! Bây giờ con tìm được cha rồi, nhưng còn mẹ thì đang nơi nào?”
Kim Tuyết Mai khóc thút thít, lời nói ra càng khiến cho người ta vô cùng xót xa.
Kim Ngọc Hải, Kiều Thu Vân cùng với Kim Vũ Kiên cũng dần trở nên trầm lặng, thở dài nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Kim Tuyết Mai.
Mà lời nói của Kim Tuyết Mai cũng đã tác động rất lớn tới Cao Phong.
“Đúng vậy, mọi người… đang ở đâu?”
Cao Phong chầm chậm quay đầu lại bước tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra cảnh vật ở phía xa.
Cao Phong đã từng nói với Lâm Vạn Quân, chuyện trước đây thì để chúng theo gió mà bay đi, anh không muốn nhắc tới nữa.
Nhưng nói thì nói như vậy, thử hỏi xem có ai không muốn tìm về chốn sinh mệnh của mình chứ?
Cha mẹ còn, chúng ta còn chốn về.
Nếu cha mẹ không còn nữa, sinh mệnh này cũng chỉ còn chờ ngày trở lại với đất trời thôi!
Trong lòng Cao Phong đang dấy lên hàng trăm cảm xúc ngổn ngang, nắm đấm cũng dần siết chặt lại.
Cả người anh bất giác run lên.
Nhưng mà, trạng thái này chỉ kéo dài chưa đến một phút thì Cao Phong đã dần buông lỏng cơ thể căng thẳng của mình.
Chính vào giây phút này, trong lòng Cao Phong dường như đã xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trong phòng bệnh cất giấu vô số bí mật này, trong căn phòng phủ đầy bụi bặm này.
Nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của Kim Tuyết Mai, cảm nhận được bầu không khí đau thương tới cực điểm này, cõi lòng Cao Phong dần xuất hiện sự thay đổi…
Cho đến khi sự thay đổi ấy vững như bàn thạch.
“Có lẽ mình sẽ nhớ hai người họ, nhưng cả đời này mình sẽ không đi tìm bọn họ. Có lẽ khi hai người họ vứt bỏ mình đã phải có đến hàng trăm hàng nghìn sự đau khổ, vậy mình cũng có trăm nghìn lý do để từ chối việc đi tìm họ.”
Trong lòng Cao Phong thầm nghĩ, tâm tình lại lần nữa được vực dậy, sau đó trở nên cứng rắn như sắt thép.
Trên đời này, thật ra bị người ta phản bội cũng chưa là gì. Chỉ có sự ruồng bỏ của chính cha mẹ mình mới là sự lạnh lùng nhất trên thế giới.
Cao Phong đã từng nếm trải thử sự lạnh lùng này rồi thì còn có ai có thể làm cho lòng anh rối loạn nữa đây?
Vậy nên tất nhiên là Cao Phong sẽ không tới Tây Vực nữa.
Giả sử ông Trần cứng rắn muốn anh tới Tây Vực, vậy thì Cao Phong sẽ từ chối thẳng thừng.
Trong phút chốc ngắn ngủi, Cao Phong đã hạ quyết tâm trong lòng.
Trên đường quay về.
Kim Tuyết Mai và Cao Phòng ngồi cùng một xe.
Hai người ai cũng đều mang tâm sự, vì thế cả hai đều cùng giữ im lặng.
Một lúc lâu sau, Kim Tuyết Mai mới chậm rãi quay đầu nhìn Cao Phong với hốc mắt đã ửng đỏ.
“Cao Phong, anh nói xem mẹ của em, bà ấy thật sự đã ra nước ngoài sao?” Kim Tuyết Mai nghiêm túc hỏi.
Cao Phong cười nhẹ rồi nói: “Đương nhiên rồi, bây giờ bà ấy chắc hẳn là đang sống rất tốt ở nước ngoài. Chỉ là bà ấy có thể vẫn không biết tình hình ở trong nước nên vẫn chưa quay về. Chờ bà ấy biết được những chuyện xảy ra ở đây, nhất định sẽ quay lại tìm em mà.”