Chương 2500
Liễu Tông Trạch điều động hai mươi nghìn tinh binh, Long Tuấn Hạo phất tay một cái đưa ba mươi nghìn người đến.
Năm mươi nghìn binh sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bắt đầu nhập cảnh.
Còn bên phía thành phố Đà Nẵng, nhà họ Cao phát triển nhiều năm như vậy, nói cho cùng thì không phải ngồi không.
Ngoại trừ chỗ dựa vững chắc là nhà họ Phạm thì quan hệ của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng vô cùng sâu rộng, không ít người trong ngành đã điều viện trợ đến giúp họ.
Vì vậy, ở thành phố Đà Nẵng lúc này, Cao Anh Hạo nhất định sẽ ghé qua chào hỏi, bọn họ muốn nhập cảnh từ thành phố Đà Nẵng sẽ cực kỳ khó khăn.
Cho dù Phạm An Quốc đã ra mệnh lệnh nhưng tướng ở bên ngoài, binh sĩ có thể không cần nhận quân lệnh.
Các nhánh liên quan ở thành phố Đà Nẵng tùy tiện bày ra mấy trò mưu ma chước quỷ cũng có thể kẹp chết các binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo.
Vì thế bọn họ chỉ có thể đi từ chỗ khác, đến thành phố Hà Nội tập hợp trước, sau đó sẽ do Cao Phong chỉ huy, dẫn một nhóm đi tới thành phố Đà Nẵng.
Dù sao thì năm mươi nghìn người di chuyển không phải con số nhỏ, cần một khoảng thời gian nhất định.
Nhưng chỉ cần hai ngày là đủ rồi.
Tất cả mọi người đã được sắp xếp đâu vào đấy, Cao Phong lại thành người thoải mái, ung dung nhất.
Dứt khoát làm một người chồng tốt, nhân cơ hội hiếm hoi này mà ở bên cạnh Kim Tuyết Mai.
Vừa học thêm kiến thức chăm sóc thai phụ vì Kim Tuyết Mai bị nghén, vừa phải suy nghĩ đặt tên cho con, đồng thời dưỡng thai cho Kim Tuyết Mai luôn.
Đối với những chuyện này thì Cao Phong không thấy buồn chán chút nào, ngược lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Tại biệt thự ở núi Bồng Thiên, anh không phải lãnh đạo của thành phố Hà Nội, cũng không phải minh chủ võ lâm của thị trấn bi*n đ*ng, càng không phải ông chủ của khu kinh doanh Kiên Thành nóng bỏng tay ở thủ đô Hà Nội.
Anh chỉ là một người chồng bình thường, còn sắp trở thành một người cha mẫu mực.
Đơn giản, bình dị, lại vô cùng chân thực.
Ăn xong bữa sáng, Cao Phong nói chuyện phiếm với Kim Tuyết Mai một lúc, rồi đi đến phòng tập thể hình của khu biệt thự, chuẩn bị rèn luyện thân thể một lúc.
Ban đầu, khi ở thủ đô, đánh một trận với Hoắc Võ Đống khiến Cao Phong nhận ra rằng bản thân anh không đủ mạnh, vì vậy chuyện rèn luyện này nhất định phải trở thành một phần trong lịch trình hằng ngày.
Còn Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn ngồi lại với nhau, trò chuyện ríu rít.
Khi Cao Phong không có ở nhà, mấy người họ vẫn luôn như vậy, giữa các cô dường như không có bí mật gì cả.
“Chị, chị nói đi, trên lưng anh rể em thực sự có dấu son môi của cô gái khác sao?”
Kim Vũ Kiên nghe vậy thì nhíu mày lại.
Còn Cao Tử Hàn thì chẳng có phản ứng gì, cầm một miếng bánh gato, lẳng lặng mà ăn.
Dù sao thì cô ta cũng đến từ nhà họ Cao, cảm thấy chuyện tam thê tứ thiếp trong dòng họ cũng vô cùng bình thường.
Nhưng Kim Vũ Kiên thì không chịu được.
“Có lẽ chị nhìn nhầm thôi.” Kim Tuyết Mai vội vã giải thích.
Vừa nãy là do trong lòng kìm nén quá mức nên nhỡ miệng nói ra, sau khi nói ra rồi thì Kim Tuyết Mai lại hối hận.
“Nhìn nhầm kiểu gì, chị chỉ sợ em đi tìm anh rể thôi chứ gì? Rốt cuộc có phải hay không?”
Kim Vũ Kiên càng nghĩ càng không thấy ổn bèn chất vấn Kim Tuyết Mai.
“Thực sự là chị nhìn nhầm mà, không hề có chuyện đó.” Kim Tuyết Mai xua tay giải thích.
“Chị, chị đừng gạt em, hai chúng ta lớn lên bên nhau hơn hai mươi năm, em còn không hiểu tính chị sao?”
“Ánh mắt của chị không gạt nổi ai đâu!” Kim Vũ Kiên hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Kim Tuyết Mai lắc đầu cười khổ, khẽ thở dài một tiếng.
“Cho dù thế nào thì người Cao Phong yêu là chị, chị có thể cảm nhận được, thực sự rất yêu.” Kim Tuyết Mai nghiêm túc mà nói.
“Đây là hai chuyện khác nhau! Em không phủ định chuyện anh rể yêu chị nhưng sai chính là sai, không được, em phải đi tìm anh ấy!” Kim Vũ Kiên nói xong thì muốn đứng lên.
“Vũ Kiên, em đừng như vậy, chị giận rồi đấy!”