Chương 1837
“Cậu Phong, chúng ta…” Khổng Duệ Chí suy nghĩ một chút, ánh mắt vô tình hay hữu ý nhìn về khu vực phế thải.
“Không sao, đừng nóng nảy.” Cao Phong suy nghĩ một chút nói.
Nếu bây giờ nên tìm khối đá vứt đi của Thương Tuấn Hồng chắc chắn sẽ bị mọi người nhìn thấy.
“Thầy cắt, xin thầy hãy lấy cho tôi hai viên đá này.” Cao Phong nói với thầy cắt đá.
Thầy cắt đá liếc mắt một cái là nhận ra Cao Phong, dù sao trước đó Cao Phong mở ra khối ngọc sợi vàng lớn như vậy.
Nhưng sau đó mới biết, khói ngọc đó là do mọi người nhìn nhầm, làm Thương Tuấn Hồng bị lừa một lần.
Trong mắt thầy cắt đá thì Cao Phong lễ phép trầm ổn hơn Thương Tuấn Hồng rất nhiều,ánh mắt ông ta cũng dễ chịu hơn khi nhìn về phía Cao Phong.
Cho nên ông ta cũng đối xử tốt với Cao Phong hơn.
“Cậu chờ một chút, bây giờ chúng ta cắt đá trước đã!”
Thầy cắt đá chà xát bàn tay, sau đó khởi động máy cắt và đặt khối nguyên thạch bé đó lên.
Cao Phong đoán trọng lượng của khối nguyên thạch bé trong tay, rồi chuẩn bị chờ khi cắt hai khối đá lớn kia thì sẽ cắt khối nhỏ này.
Quá trình cắt đá cũng nhanh, và rát nhanh phần giữa của nguyên thạch đã xuất hiện.
Khói nguyên thạch này coi như bị cắt hỏng vì bên trong không có gì cả.
Mặc dù nó không phải là khối nguyên thạch bình thường nhưng bên trong nó bị loang lổ và trông giống như một viên đá bị axit ăn mòn vậy.
Mà những người đi đường nếu nhìn thoáng qua thì thấy bên trong đã có khuynh hướng kết thành ngọc, nhưng do chưa đủ năm nên không thể thành ngọc được.
Bởi vậy, không thể nói là Cao Phong nhìn nhầm, mà phải trách tảng đá này ra quá sớm, nên mới không mở ra ngọc.
Khi nhìn thấy chỗ loang lổ trên cục đá thì Cao Phong cũng không bất ngờ, anh vẫn bình tĩnh như vậy.
“Ha Ha, dúng là giả vờ có khác! Cát đi! Chắc một khói nữa cắt cũng hổng thôi!” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng, anh ta hung hăng nhổ xuống một bãi nước bọt.
Giọng nói của anh ta rất to, nên mọi người xung quanh nghe thấy rất rõ.
Cho nên mọi người hơi nhíu mày một cái.
Kể cả là ở vụ đánh cược nào thì đều rất kiêng kị mấy câu xui xẻo này.
Cho nen trong quá trình người khác cắt đá, ai cũng không dám nói bậy bạ cả, không cẩn thận người ta đánh cho một trận.
Mà hành động lần này của Lê Tiểu Quyền làm cho người khác rất ghét.
“Đúng là ném hết mặt mũi của bôn dòng họ nhỏ đi.” Cô gái mặc áo đen hừ lạnh một cái, mở giọng khinh thường nói.
Ông già cũng lắc đầu một cái, sau đó nói: “Cô chủ, có máy công cụ trong bốn dòng họ nhỏ đã từng có cống hiến cho Việt Nam.”
“Nhưng có một vài người trọng bọn họ, lại làm một chuyện sai lầm nhất là không dạy dỗ đám con cháu.”
“Một khi bọn họ mất thì để chõ những cậu ấm này dẫn dắt dòng họ, chắc chắn sẽ làm cho dòng họ đó xuống dốc.”
Cô gái áo đen bĩu môi một cái nói: “Bên trong do ngại mặt mũi nên chỉ nhắc nhở qua, chỉ cần bọn họ không quá đáng thì bên trên vẫn nhắm một mắt bỏ qua cho.”
“Nhưng một khi những ông cụ kia mất thì loại cậu ấm ăn chơi như Lê Tiểu Quyền chắc chắn sẽ bị dạy dỗ.”
Ông già cũng thở dài một cái, như loại con nhà giàu như Lê Tiểu Quyền này thì có sự che chở của dòng họ mà lại cứ nghĩ dòng họ sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Trên thực tế, nếu không có sự hỗ trợ của dòng họ lớn thì sớm muộn gì cũng bị người khác chiếm mất chỗ.