RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3393

Ở đây, bắt đầu từ khi cô ta quen biết Liễu Tông Trạch cho đến cuối cùng khi Cao Mỹ Lệ dẫn theo người tới truy sát Cao Phong, mỗi ngày đều được đăng bài đầy đủ.

Liễu Tông Trạch hít sâu một hơi, nhìn một loạt dòng chữ ở từng bài viết trên đó, nước mắt không khống chế được rơi xuống tí tách.

Khó chịu quá, tim như bị dao cứa qua vậy.

Cao Mỹ Lệ đã viết tất cả tâm sự trong lòng vào trang cá nhân của riêng mình.

Nếu Liễu Tông Trạch không đăng nhập vào tài khoản này, vĩnh viễn anh ta cũng không biết được những chuyện đó.

Thật ra có một số chuyện trên đời này, biết càng nhiều thì trong lòng lại càng khổ sở khó chịu không thôi.

“Mỹ Lệ, em ngốc thật. Em quá ngốc! Em, em vì sao lại không nói những chuyện này cho anh? Anh là người đàn ông của em kia mà, anh có thể vì em mà cướp lấy cả một vùng trời rộng lớn. Anh Phong có thể vì chị dâu Tuyết Mai mà quét ngang cả một thủ đô, đuổi kịp những điều tưởng chừng như không thể. Liễu Tông Trạch anh cũng có thể làm vậy mà!”

Liễu Tông Trạch nhìn lên bầu trời đêm, nước mắt như trân châu lấp lánh rơi xuống từng giọt từng giọt một không ngừng.

Sau đó Liễu Tông Trạch lại thoát ra vào bộ sưu tập ảnh, tìm được tấm ảnh chụp Cao Mỹ Lệ, đưa tay ra chậm rãi vuốt ve màn hình điện thoại.

Trong ảnh Cao Mỹ Lệ đang mỉm cười ngọt ngào với camera, trong tay còn đang cầm một cây kem.

Liễu Tông Trạch nhớ rõ, mỗi lần ra ngoài đi chơi cùng cô nhất định phải mua kem cho cô.

Mỗi lần mua đều phải mua tới hai cây kem.

“Tách, tách.” Nước mắt rơi xuống tí tách lên màn hình điện thoại, thoáng chốc đã khiến tấm ảnh trở nên vô cùng mơ hồ.

Liễu Tông Trạch vội vàng đưa tay ra lau sạch nước mắt trên bề mặt màn hình điện thoại, giống như đang che chở bao bọc cho một báu vật quý giá nhất trên cuộc đời vậy, cẩn thận vuốt ve bức hình trong máy.

Ngẩng đầu lên, Liễu Tông Trạch mơ hồ cảm thấy giống như trên bầu trời đêm đang xuất hiện nụ cười tươi của Cao Mỹ Lệ.

Chân thực tới như vậy, nhưng cũng lại rất xa xôi không thể nào với tới được.

“Mỹ Lệ, anh nổ súng bắn em, chắc chắn em sẽ trách anh đúng không? Anh biết đó là lỗi lầm của anh, nhưng anh không có quyền lựa chọn. Chuyện duy nhất anh có thể làm chính là chăm sóc tốt cho cha mẹ của em, cũng là cha mẹ của chúng ta. Đến lúc đó anh còn muốn mặc áo tang tiễn đưa họ nữa kìa, cho nên em ở thiên đường chờ anh nhé, hãy đến đó trước rồi chờ anh một lúc nữa thôi.”

Liễu Tông Trạch giống như một kẻ bị hôn mê đến mức mơ hồ, uống say khướt rồi lầm bầm lầu bầu với khoảng không vô định.

“Hồng hộc.” Sau khi Liễu Tông Trạch nói xong thì đứng dậy, thở dốc từng đợt một. Lát sau lảo đảo bước đi, đi vào trong phòng của Cao Mỹ Lệ, nằm trên giường không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Thế gian này có bao nhiêu chữ khiến người khác đau khổ, nhưng chỉ có chữ “tình” là mang lại đả kích lớn nhất.

Nghe qua không biết đã vừa ý hay chưa, nhưng nghe cẩn thận đã thấu tận tâm can.

Có một số việc, nếu như không thể tự mình trải nghiệm thì làm sao có thể cảm giác được những xúc cảm chân chính giống như bản thân mình cũng từng trải qua được.

Một đêm không nói chuyện gì.

Ngày tiếp theo, Cao Phong đúng giờ tỉnh giấc.

Sau khi tập thể dục theo thường lệ lại cùng ăn sáng với mọi người, giữa chừng nhận được cuộc gọi của Liễu Tông Trạch.

“Anh Phong, hôm qua anh gọi điện cho em à?” Liễu Tông Trạch ở bên kia điện thoại, giọng điệu nghe qua rất bình thường giống như một chuyện cũng chưa từng xảy ra vậy.

“Hôm qua cậu đi đâu vậy?” Cao Phong nhíu mày hỏi.

“Cũng không đi đâu hết, chỉ tùy tiện đi dạo một vài nơi thôi, có chuyện gì sao?” Liễu Tông Trạch mỉm cười xua tay, sau đó nói với giọng điệu tùy ý.

“Như này, cậu tới…”

Cao Phong suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Cậu tới vùng ngoại ô của thành phố Hà Nội đi, tôi có chút việc muốn nói với cậu.”

“Bây giờ hả?” Liễu Tông Trạch sửng sốt một lát rồi hỏi.

“Đúng vậy, ngay bây giờ, tôi cũng sẽ lập tức tới đó.’ Cao Phong gật đầu, sau đó cúp máy.

Liễu Tông Trạch có chút ngơ ngẩng đặt điện thoại xuống, nhưng mà cũng không dám chậm trễ, trực tiếp đi tới vùng ngoại ô.

Mà Cao Phong ở bên này cũng đã chào hỏi Kim Tuyết Mai và những người khác, sau đó cầm theo quần áo rời khỏi khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Trên đường Cao Phong lại gọi cho người khác một cuộc điện thaoji nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc