RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4194

Không phải ai khác mà chính là Gorden và tên thành viên lái xe của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu kia.

Mấy chục người binh sĩ Phong Hạo đi đằng sau cầm súng chĩa về phía hai người bọn chúng.

Hai người Gorden chỉ có thể cắn răng không ngừng bò rạp trên mặt đất đi về phía trước.

Tên thành viên lái xe của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu kia thì cũng còn tốt, có thể lấy cả tay và chân để bò về phía trước.

Mà Gorden đã bị Cao Phong chặt mất hai chân, chỉ có thể lấy hai tay bò rạp đi, vì thế tốc độ tất nhiên rất chậm.

“Đệch mợ mày! Bò nhanh lên coi! Đồ rác rưởi!”

Một người binh sĩ Phong Hạo bước lên một bước, đạp mạnh một cước vào đôi chân của Gorden.

“Sít! A!”

Cái chân vốn đang bị thương bị người khác giẫm một cước thật mạnh, loại đau đớn ấy thúc đẩy Gorden bỗng nhiên tăng tốc mau chóng bò về phía trước.

“Tiềm lực của con người quả nhiên là vô hạn.”

Cao Phong đứng tại chỗ, im lặng chờ đợi.

Cuối cùng hai người Gorden cũng đã bò đến trước mặt Cao Phong.

“Anh Phong, chúng tôi đã đem người về đây rồi.”

Người binh sĩ Phong Hạo kia bước lên trước một bước báo cáo với Cao Phong.

“Được, các cậu tiếp tục quay về canh gác đi.”

“Đợi lát nữa nếu có người Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng đến đây thì trực tiếp dẫn bọn họ đi vào.”

Cao Phong gật gật đầu, lập tức ra lệnh.

“Vâng!”

Mấy chục người binh sĩ Phong Hạo trả lời một tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.

“Cao Phong, mày là thằng điên! Mày là thằng điên!”

Gorden nằm trên mặt đất, toàn thân đều có chút rệu rã.

Hai chân của anh ta đã bị phế bỏ mất rồi, trọng lượng toàn thân đều phải dựa vào hai cánh tay để leo lên.

Nếu như không phải bị người cầm súng chĩa vào đầu thì anh ta không chắc có thể bò đến chỗ này của Cao Phong.

“Đúng, tao là thằng điên đó.”

“Vì cô ấy, cho dù tao có trở thành thằng điên thì có sao đâu?”

Cao Phong cười lạnh một tiếng, nhìn Gorden nói.

Lúc này một người binh sĩ Phong Hạo đem một chiếc ghế ra cho Cao Phong ngồi xuống.

Cao Phong từ từ ngồi xuống ghế, nhưng vẫn từ trên cao nhìn xuống Gorden.

Bây giờ anh cần chờ đợi.

Đợi đến khi người của Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng đến đây thì quyết định sống chết của Gorden.

“Cao Phong, tao bảo đảm với mày!”

“Nếu như tao chết đi thì Kim Tuyết Mai tuyệt đối không sống được.”

“Thậm chí là, mày mãi mãi cũng sẽ không có được tin tức của cô ta!”

“Mày sẽ hối hận! Mày nhất định sẽ phải hối hận!”

Gorden cắn răng, còn muốn thông qua chuyện này để thay đổi suy nghĩ của Cao Phong.

Cao Phong lại bệ vệ ngồi trên ghế, đưa tay châm một điếu thuốc lá bỏ vào miệng, bên môi nở nụ cười lạnh lẽo với ý tứ sâu xa.

“Cao Phong, mày nhất quyết phải làm như vậy đúng không?”

“Mày như thế sẽ hại chết vợ mày, hại chết con trai của mày!”

Gorden cắn chặt răng gầm lên giận dữ với Cao Phong.

Cao Phong lại không thèm nhìn Gorden, chầm chậm dựa vào ghế, lẳng lặng hút thuốc.

Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng và Gorden, hai bên này Cao Phong sẽ tin tưởng ai?

Đáp án, dường như không cần nghĩ cũng biết được.

Nếu như anh lựa chọn tin tưởng Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng thì tất nhiên sẽ không nghe mấy lời bậy bạ của Gorden.

Bình luận

Truyện đang đọc