RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3009

Lại nói tới khối tập đoàn Phong Hạo ở Tam Giác Vàng, không thể nghi ngờ cho dù nó không xưng bá ở Tam Giác Vàng thì cũng là thế lực đứng đầu, có quyền phát ngôn, không ai dám cả gan khinh thường. Cho nên Cao Phong cũng không cần lo lắng cho họ. Mà sau này anh phải nhắc nhở Long Tuấn Hạo khống chế hai mối làm ăn lớn ở đó, nhất là những thứ làm độc hại tới Việt Nam, phải nghiên cứu lưu thông vào trong nước. Diệp Thiên Long ủng hộ mình, không màng tới sự phản đối của mọi người, thế nên mình cũng phải làm chuyện gì đó để đền đáp ông ấy. Cao Phong phải chặt đứt con đường vận chuyển mai thúy từ bên Tam Giác Vàng sang nước mình!

Cao Phong suy nghĩ rất nhiều chuyện, thuốc lá nhanh chóng đốt hết.

“Kế tiếp là đón Tuyết Mai đến đây, sau đó vận dụng lực lượng của chi nhánh Đế Phong ở trăm thành giúp Tuyết Mai tìm mẹ ruột.” Cao Phong suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết định. Trước mắt anh chỉ có một vấn đề này, tình thế vô cùng tốt đẹp, khiến người ta tràn đầy phấn chấn.

“Reng reng!” Di động trên mặt bàn bỗng vang lên, Cao Phong lập tức cầm nó lên. Biểu hiện có cuộc gọi tới, gia chủ Thiên Long. Cao Phong sửng sốt, vỗ tay một cái rồi nhanh chóng bắt máy.

“A lô, gia chủ Long?” Cao Phong nói rất khách sáo.

Đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, sau đó giọng nói trầm thấp vững vàng của Diệp Thiên Long vang lên: “Cậu được lắm, tôi không gọi điện thoại cho cậu thì cậu sẽ không chủ động gọi cho tôi đúng không? Bắt đầu lên mặt rồi à?” Giọng nói tràn đầy tức giận. Dù gì ông ta cũng là cha vợ của Cao Phong, mặc dù còn chưa làm rõ, nhưng Cao Phong lại chờ ông ta chủ động gọi điện thoại sao? Cho nên trong lòng Diệp Thiên Long rất khó chịu.

“Khụ… Vừa rồi tôi bận chút việc…” Cao Phong xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó giải thích.

“Được rồi, tôi biết cậu bận rộn, sở hữu ba thành phố lớn, còn có mười vạn lính tinh nhuệ phải quản lý cơ mà, người bận rộn nhỉ.” Diệp Thiên Long bĩu môi, thản nhiên nói.

Nghe giọng điệu của ông ta, không hiểu sao Cao Phong lại buồn cười. Ai mà ngờ được trung tướng Long ít nói ít cười lại còn biết giận dỗi chứ? Hành vi của Diệp Thiên Long khiến Cao Phong cảm thấy gần gũi hơn.

“Khụ, gia chủ Long, Cao Phong được như ngày này không thể thiếu sự giúp đỡ của ông, tôi sẽ suốt đời không quên. Mà tôi cũng sắp hết bận rồi, không lâu sau tôi sẽ giải quyết xong mọi chuyện.” Cao Phong sờ mũi, cười nói.

Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Ngày mai cậu định làm thế nào?”

“Gia chủ Long nói làm thế nào thì chúng ta sẽ làm thế ấy.” Cao Phong trả lời ngay lập tức.

Diệp Thiên Long nhất thời im lặng, sờ cằm thật lâu mới nói: “Có phải cậu… Đã biết chuyện gì đó không? Tôi cứ nghi ngờ là chuyện gì cậu cũng biết.”

Đây là suy nghĩ thật lòng cua Diệp Thiên Long. Ông ta bỗng phát hiện mình không thể nhìn thấu Cao Phong.

“Ha ha, gia chủ Long nói đùa, tôi có biết gì đâu.” Cao Phong xua tay cười khẽ.

Diệp Thiên Long tạm dừng một chút, nói: “Thôi, tôi cứ coi như cậu không biết vậy. Cậu chờ tôi đích thân qua đó, chúng ta gặp mặt bàn chút chuyện.” Nói tới đây, trong lòng Diệp Thiên Long hơi bất an. Sắp được nhận mặt với Kim Tuyết Mai, nhưng lại khiến ông ta nảy sinh cảm giác lo sợ e ngại. Ông ta đang sợ, sợ Kim Tuyết Mai không thể tiếp thụ, thậm chí không chịu nhận mình là cha. Chẳng qua Diệp Thiên Long đã cân nhắc rất lâu, không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa. Tuyên bố chuyện này ngay trên lễ cưới của Cao Phong với Kim Tuyết Mai chính là phù hợp nhất.

“Vâng, lúc đó tôi sẽ chờ gia chủ Long đến dự trên đảo nhà họ Cao.” Cao Phong cười khẽ, trong lòng cũng tràn đầy mong chờ. Số người có thể mời Diệp Thiên Long đến dự lễ cưới, e rằng khắp đất nước này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.

“Được, có cần tôi cung cấp giúp đỡ gì không?” Diệp Thiên Long gật đầu hỏi.

Nghe vậy, Cao Phong sửng sốt, xua tay muốn từ chối. Đoàn xe rước dâu mấy ngàn con siêu xe đã chuẩn bị xong, còn nhân viên rước dâu thì lại càng có vô số người để lựa chọn. Cho nên anh thật sự không cần Diệp Thiên Long giúp đỡ. Tuy nhiên không chờ anh từ chối, Diệp Thiên Long lại nói một câu khiến anh thành thật ngậm miệng.

“Để tôi ngẫm lại xem cậu còn thiếu gì, Dương Bình nói cậu đã chuẩn bị xong đoàn xe rước dâu rồi đúng không? Còn thứ khác thì sao? Máy bay trực thăng? Máy bay chiến đấu? Xe tăng? Bên đường đương nhiên phải nổ pháo, lúc đó tôi sẽ xử lý giấy xin phép cho cậu, các cậu cứ nổ pháo thoải mái. Tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta phải làm gì đó thật đặc sắc, pháo không có khí thế, tôi sẽ phái một liên đội đến đó, mỗi người được phân phát ba trăm viên đạn. Cậu thấy thế nào?” Lúc này Diệp Thiên Long rất giống một đứa trẻ được phát giấy khen nên đang suy nghĩ sẽ đi chơi ở đâu, không ngừng phấn khởi nói. Cảm giác bất an khẩn trương hòa lẫn chút mong chờ này thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.

“Ông… Ông nói gì?” Cao Phong chớp mắt, run giọng hỏi lại. Máy bay trực thăng? Máy bay chiến đâu? Má ơi… Đây chính là sự giúp đỡ của Diệp Thiên Long sao?

“Sao vậy? Cậu chê ít hả? Nếu còn chưa đủ thì hay là để tôi mặt dày hỏi thăm các đồng nghiệp cũ, cần tôi lấy mấy chiếc máy bay tiêm kích xung phong không?” Nghe thấy giọng Cao Phong là lạ, Diệp Thiên Long vội vàng hỏi.

Cao Phong suýt nữa không phun cả nước trà, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Ngay cả máy bay tiêm kích cũng có ư?

Bình luận

Truyện đang đọc